Thiên Mệnh Chí Tôn


Cô gái trang điểm đậm này nghe thấy Trần Khiêm gọi mình là chị gái.

Thì giống như sấm sét giữa trời quang, hơn nữa còn bị sét đánh vào người.

Làm cả người cô ta chấn động.

Cả khuôn mặt gần như biến dạng.

“Anh... anh gọi ai là chị gái thế hả Cô ta tức giận quát.

“Anh cũng chỉ lái một chiếc xe nhỏ nhoi thế thôi, thế mà đắc ý cái gì? Hạng người nghèo hèn như anh tôi đã thấy nhiều rồi, anh cũng không nhìn thử xem, chiếc xe mà anh và t( ¡ đi, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên bồi thường tiền cho tôi, bằng không tôi sẽ gọi điện bảo chồng tôi tới đây xử đẹp anh đấy.”

Vẻ mặt cô gái đây phẫn hận nói.

Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.

Mà cảnh tượng kẹt xe cũng không hề nhúc nhích gì. Không ít người bước xuống xe xem náo nhiệt.

Còi xe vang lên inh ỏi.

Cô gái này cũng không phải người dễ trêu chọc, hơn nữa một câu chị gái của Trần Khiêm đã làm cô ta nổi điên, nếu không vả vào miệng Trần Khiêm, cô ta thật sự không cam lòng.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Quả nhiên cô ta gọi điện cho chồng mình.

Một lúc sau, chồng cô ta lái một chiếc Hummer đến, còn xông thẳng lên lề đường.

Đến hiện trường vụ tai nạn.

Phía sau còn dẫn theo mấy thanh niên với thân hình vạm vỡ đầu đinh, trên cổ mỗi người đều đeo một sợi dây xích bằng vàng.

Tất cả đều đút hai tay vào túi, vừa ngậm điếu thuốc, vừa không ngừng vặn cổ mình, phát ra mấy tiếng rắc. rắc.

“Ông xã à, chính là anh ta! Anh ta cố ý dừng xe lại để em tông vào.”

Cô ta vội vàng nói. “Nhóc con, lá gan cũng lớn lắm, dám đối đầu người phụ nữ của tao, có phải không muốn sống trên đất Kim

Lăng này nữa đúng không? Mày có biết tao là ai không?”

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên kẹp một chiếc túi, tay đeo đồng hồ bằng vàng, lạnh lùng nói.

“Tôi không biết!”

Trân Khiêm lắc đầu, cầm điện thoại lên xem giờ.

“Ôi đệch!”

Mấy thanh niên vạm vỡ ở phía sau nghe người đàn ông trung niên này nói vậy phun nước miếng, bước về phía Trần Khiêm.

“Người anh em, hôm nay mày xong đời rồi, ông đây sẽ khiến mày không đứng dậy được.”

Người đàn ông trung niên đó hung hăng nói. “Ai bảo tôi không đứng dậy được thế?”

Trân Khiêm liếc nhìn ông ta.

“Ông đây!”

Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói.

“Ha hai”

Trần Khiêm nhìn ông ta rồi lắc đầu cười.

Người đàn ông trung niên cảm thấy mình bị trêu chọc nên vẻ mặt tức giận.

Mấy thanh niên vạm vỡ phía sau cũng phản ứng lại. “Xông lên hết cho tao!”

Bọn họ hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, rồi bao vây Trần Khiêm...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn