Thiên Mệnh Chí Tôn


Hắn ta nở nụ cười ngại ngùng: “Cậu... cậu Trần!”

Trần Khiêm tát anh ta một cái làm hắn ta bay ra ngoài.

“Người lớn như vậy mà cầm một con dao bé tẹo, anh đang hù ai vậy?”

Trần Khiêm lại hết chỗ nói lần nữa.

Tất nhiên những chuyện còn lại sẽ có cấp dưới của mình giải quyết.

Trần Khiêm nghênh ngang lái trực thăng rời đi.

Chỉ để lại mấy người đi đường không ngừng chấn động, liên tục kêu gào.

Cảnh tượng này thật không thể tin được!

Trần Khiêm lái trực thăng về phía trước, tất nhiên đường đi rất thông thoáng.

Rất nhanh đã tới khách sạn Long Đằng.

Nhưng Trần Khiêm không đáp trực thăng xuống dưới lầu, mà đáp thẳng xuống sân thượng của khách sạn.

Rồi chạy một mạch xuống dưới lầu.

Anh gọi cho Thẩm Nam rồi mới biết, Thẩm Nam vẫn đang đứng trước cửa đợi mình.

“Trần Khiêm? Sao anh lại chạy ra từ bên trong thế?”

Sau khi Trần Khiêm chạy tới đây, Thẩm Nam thấy Trân Khiêm chạy ra từ bên trong khách sạn thì không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“À, tôi đi vào từ cửa sau.”

Trần Khiêm chỉ có thể miễn cưỡng giải thích.

Thẩm Nam cũng hiểu rõ, chắc chắn anh sợ những nơi sang trọng thế này sẽ có rất nhiều ra vào từ cửa chính, cho nên có chút xấu hổ, rồi đi vào cửa sau.

“Chính là cậu ta à?”

Vương Quế Phương nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt tức giận.

Đến giờ bà ta vẫn chưa quở trách con gái xong đâu.

Dựa theo ý muốn của bà ta, mặc kệ người này có cứu con gái bà ta hay không, thì đó cũng là thứ yếu, việc quan trọng bây giờ là đợi gia tộc vượt qua đợt khủng hoảng lần này, bà ta sẽ cho anh một khoản tiền.

Như vậy sẽ không mắc nợ ân tình.

Bảo anh tới đây dự sinh nhật con gái bà ta là có ý gì?

Vương Bằng nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt đầy đố kị. #Hóa ra người mà Nam Nam đợi là thằng nhãi này. #Cô ấy không chỉ mời mình, mà còn mời anh ta nữa.

Có nói thế nào thì Trần Khiêm cũng bị Vương Bằng xem là tình địch rồi.

Nghĩ tới dáng vẻ cực kỳ mong chờ của Thẩm Nam lúc nãy, trong lòng Vương Bằng càng khó chịu hơn.

#Dù gì mình cũng ưu tú, nhiều tiền như vậy, thế mà Thẩm Nam hoàn toàn không để mắt đến mình.

“Anh tới thì tốt rồi, gân mười giờ rồi! Chúng ta mau vào trong đi.”

Thẩm Nam nhìn Trần Khiêm rồi khẽ cười nói.

“Ai cho vào thế? Cho cậu ta đi vào trong sao? Nam Nam à, rốt cuộc con có chút đầu óc nào không thế?”

Vương Quế Phương tức giận mắng.

#Chẳng phải con bé đang cố ý kích thích Vương Bằng à?

#Ngộ nhỡ Vương Bằng tức giận vì chuyện này mà rời xa con bé, vậy chẳng phải nhà họ Thẩm sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để trở mình à?

Nhưng đáng tiếc Thẩm Nam đã dẫn Trần Khiêm đi vào trong rồi.

Vương Quế Phương vội vàng đuổi theo sau.

Cuối cùng chỉ để lại một mình Vương Bằng với vẻ mặt hung ác.

#“Hay lắm thằng lõi, vậy mà có thể khiến Thẩm Nam đối xử với anh như vậy, tôi theo đuổi cô ấy nửa năm, ngay cả một câu nói đàng hoàng cô ấy cũng không cho tôi, còn bây giờ hai người chỉ mới quen biết nhau có hai ngày!”

Một cảm giác nhục nhã bao phủ toàn thân.

Vương Bằng nghiến răng nghiến lợi, rồi lập tức lấy điện thoại ra...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn