Thiên Mệnh Chí Tôn


Từ khi Trân Khiêm tới đây, bâu không khí trong tiệc sinh nhật của Thẩm Nam đã thay đổi.

Nhất là tâm trạng của Vương Quế Phương, có thể nói hôm nay bà ta đã bùng phát toàn bộ chứng thời kỳ mãn kinh trong ba mươi năm còn lại của mình, cũng không có gì quá đáng.

Ai cũng có thể nhìn ra, Thẩm Nam có quan hệ rất không bình thường với thằng nhóc này, thậm chí là người từng trải như Vương Quế Phương cũng có thể nhìn ra, hình như con gái có chút hứng thú với chàng trai này.

Nhưng lại lạnh nhạt với Vương Bằng.

Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng may đắc tội với cậu Vương thì phiền phức rồi.

Là một người mẹ, nếu bà ta không nghĩ ra vài biện pháp, chỉ sợ chuyện này sẽ không xong.

Bà ta không thể đứng nhìn con gái từng bước đi xuống vực sâu được.

Cho nên trong bữa cơm chính, Vương Quế Phương luôn chướng mắt với Trần Khiêm.

“Phật Nhảy Tường tới rồi đây!” Lúc này, cuối cùng thức ăn cũng bắt đầu mang lên.

Nhân viên phục vụ cũng mang lên món ngon nhất cho bữa tiệc sinh nhật hôm nay.

Quản lý cũng theo sát phía sau, cùng đi theo vào.

Quản lý này là một người đàn ông trung niên mập mạp, để bày tỏ sự cung kính với cậu Vương, nên ông ta quyết định đích thân đi tới bữa tiệc này, đồng thời còn tới giảng giải cặn kẽ nữa.

Có thể nói hành động này đã khiến nhà họ Thẩm nở mặt nở mày.

Vương Quế Phương cảm thấy mặt mình như phát sáng.

Trần Khiêm đã ăn gần hết khách sạn ở Kim Lăng, trước đây anh cũng từng nghe nói khách sạn Long Đăng rất nổi tiếng với món Phật Nhảy Tường, nhưng Trần Khiêm chưa từng nếm thử.

Cho nên đây là lần đầu tiên anh ăn món này.

“Chàng trai này, anh có hiểu Phật Nhảy Tường là gì không?”

Lúc Trần Khiêm đang định nếm thử thì quản lý đại sảnh và Vương Bằng trao đổi ánh mắt, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trần Khiêm rồi cắt ngang hành động của anh.

“Không hiểu!”

Trần Khiêm lắc đầu.

“Hừ, tôi vừa nhìn đã biết cậu là đồ nhà quê mới lên đúng không? Đây là lần đầu tiên cậu tới khách sạn chúng tôi à?”

Giọng điệu của quản lý mang theo vẻ châm biếm.

Không ít người có mặt tại đây, bao gồm mấy cô gái kia đều không khỏi đặt đũa xuống.

Rất rõ ràng hình như người quản lý này đang cố tình nhắm vào Trần Khiêm.

Bởi vì trước đây, quản lý khách sạn đâu có nói chuyện với khách như thế?

“Ông có ý gì? Có vẻ như người tới đây lần đầu là sai à?

Trần Khiêm cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó nên lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta.

“Bình thường Phật Nhảy Tường đều dành cho những vị khách quý cao cấp nhất trong khách sạn ăn, hạng người như cậu vừa nhìn đã biết chưa từng nhìn thấy món này trên đời, nếu ăn vào thì thật sự rất lãng phí, người đâu, bưng món này xuống cho tôi.”

Quản lý chắp tay ra sau lưng rồi lạnh lùng nói. “Dựa vào đâu chứ?” Trên mặt Thẩm Nam lóe lên tia tức giận, vị quản lý này quá khinh thường người khác, hơn nữa còn không xem ai ra gì.

Sao cô ấy lại không biết, những chuyện này đều do Vương Bằng cố ý sắp xếp chứ.

Vương Bằng là cậu cả nhà họ Vương, nên rất có trọng lượng tại đây.

Trong lòng quản lý cũng hiểu rõ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn