Thiên Mệnh Chí Tôn


Nếu nịnh bợ cậu Vương thì con đường kinh doanh sau này của ông ta sẽ rất thuận lợi.

Đúng lúc làm nhục thằng oắt con này thì mình có thể có quan hệ tốt với cậu Vương, sao quản lý có thể từ bỏ cơ hội này chứ?

Vương Bằng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng chỉ cười lạnh.

“Khoan đã!”

Trân Khiêm đặt đôi đũa trong tay xuống.

Rồi nhìn về phía quản lý với vẻ mặt châm biếm:

“Khách sạn của ông là mở cửa kinh doanh, không thể làm quá mọi chuyện lên được, đây là điều căn bản để đứng vững trong thương trường, phải chân thành đối đãi với mỗi vị khách, chính là chức trách của người kinh doanh, quản lý, ông đang làm chuyện quá đáng đó?”

Trần Khiêm cười lạnh hỏi.

“Hừ, nhóc con, cậu dựa vào điều gì mà dạy dỗ tôi?

Nhìn bộ dạng bần hèn của cậu, không xứng để ăn đồ trong khách sạn chúng tôi, nể mặt cậu Vương và cô Thẩm Nam, tôi không đuổi cậu ra khỏi đây đã là may rồi! Cậu còn dám lên mặt dạy dỗ tôi à? Sao cậu không soi lại khuôn mặt của mình đi.”

Quản lý lạnh mặt quát. Mấy lời này của ông ta rất tàn nhẫn.

Đây chính là hiệu quả mà cậu Vương muốn nhìn thấy.

#Thằng nhãi, muốn chơi với tôi à? Để tôi xem anh lấy thứ gì để đọ với tôi?

“Người đâu, bảo vệ đâu rồi? Mau kéo người không biết điều này ra khỏi khách sạn cho tôi, đồng thời dán một bảng hiệu trước cửa khách sạn, sau này không được cho người này và chó đi vào.”

Quản lý quay ra bên ngoài nói.

Chẳng mấy chốc, hình như mấy bảo vệ kia đã sớm chuẩn bị rồi, bốn người lập tức xông vào phòng.

Rõ ràng, bọn họ đã lên kế hoạch rồi.

“Tôi vốn định cho ông một chút đường lui, nhưng bây giờ ông lại không cần nó.”

Trần Khiêm nhìn vị quản lý này rồi cười lạnh.

“Trần Khiêm, anh đừng xuống tay!” Thẩm Nam bị anh dọa cho sợ hãi.

Cô ta biết chắc chắn Vương Bằng đã âm thầm giở trò, cố ý bảo vị quản lý này tới sỉ nhục Trần Khiêm. Nếu Trần Khiêm xuống tay đánh vị quản lý này.

Chắc chắn Vương Bằng sẽ có cách xử lý Trần Khiêm.

Cho nên Thẩm Nam muốn khuyên Trần Khiêm ngừng lại.

“Xuống tay sao? Ha ha, tôi không đến nỗi phải xuống tay với đám lâu la này đâu, ban đầu ông ta còn đáng để †ôi nói với ông ta mấy câu, nhưng bây giờ thì ông ta không đáng!”

Trần Khiêm cười lạnh.

“Nhóc con, tôi thấy cậu chán sống rồi, người đâu, mau ném người này ra ngoài cho tôi.”

Ông quản lý cười nhạo.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn