Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau đó nhìn về phía nhóm người Vương Quế Phương nói:

“Bà Vương, ông Thẩm, hôm nay là do tôi thất lễ, nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận hạng người thô bỉ này ngồi cùng mọi người, mong hai người tha thứ cho tôi.

Vương Quế Phương lập tức đứng dậy cười nói:

“Đâu có đâu có, quản lý nói đùa rồi, mấy chuyện này ông cứ tùy ý xử lý, còn người mấy người không liên quan kia thì chúng tôi cũng không muốn quản.”

Vương Quế Phương lạnh lùng liếc nhìn Trần Khiêm.

Lúc này Trần Khiêm đã lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

Mấy người bảo vệ cũng đang chuẩn bị tới đây kéo Trần Khiêm đi.

Trần Khiêm nói: “Không cần gấp gáp vậy đâu, có lẽ lát nữa tổng giám đốc của các người sẽ tới đây đó."

“Tổng giám đốc Trương ư? Ông ấy sẽ tới đây sao? Mẹ kiếp, tổng giám đốc Trương của chúng tôi có thân phận gì, mà chỉ một tin nhắn của cậu thì có thể bảo ông ấy tới đây chứ? Chẳng lẽ cậu tố cáo tôi ư, ha ha, tôi nói cho cậu biết, cuối cùng đơn tố cáo đó cũng đến tay tôi thôi, nhóc con à, đến lúc đó chỉ có mình cậu há hốc mồm thôi!”

Quản lý cười to. Mấy bảo vệ cũng cười lớn.

“Tự xem mình là gì chứ!”

Vương Quế Phương uống một ngụm trà, rồi trợn trắng mắt, còn đổ nước trà xuống sàn, nước trà bắn lên chân Trần Khiêm, như đang phát tiết cơn bất mãn của mình.

Trong lúc quản lý muốn nhắc nhở mấy bảo vệ ra tay.

Thì đột nhiên điện thoại ông ta vang lên.

Quản lý khế hừ một tiếng, rồi lấy điện thoại ra xem, sau đó ông ta nhất thời sửng sốt.

“Tổng giám đốc Trương ạ?” Ông ta kinh ngạc nói. “Thật sự là chú Trương gọi tới à?”

Lúc này Vương Bằng cũng lật điện thoại, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Thầm nghĩ thằng nhóc này thật tài giỏi, đơn tố cáo của cậu ta có thể gửi tới chỗ chú Trương.

Khách sạn quốc tế Long Đằng. Là một trong những xí nghiệp gia tộc cỡ lớn ở khu vực trung tâm Kim Lăng, áp dụng mô hình xâu chuỗi trên toàn quốc.

Nhưng để gửi tố cáo lên cấp cao thì không phải ai muốn tiếp xúc cũng có thể tiếp xúc được.

Đúng như vị quản lý đại sảnh này nói, đơn tố cáo đó phải gửi tới chỗ ông ta trước.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ông ta dám trắng trợn không kiêng dè như thế?

Sao thằng nhóc nghèo hèn này có thể tạo ra cơn sóng như thế chứ?

Nhưng tổng giám đốc Trương là người quản lý bên tổng bộ Kim Lăng, cho nên quản lý đại sảnh không dám thất lễ.

Sau khi ông ta gật đầu với Vương Bằng thì vội vàng nghe máy.

“Vâng vâng vâng!” “Cái gì?” “Tôi... tôi biết rồi ạ!”

Quản lý đại sảnh chỉ nói ba câu, nhưng sắc mặt ông †a lại tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh.

Rõ ràng ông ta đang căng thẳng. Vương Bằng hỏi: “Chú Trương có chút giao tình với ba tôi, chẳng lẽ lại vì một thằng oắt con mà dạy bảo tôi ư? Hay là để tôi nói ba tôi gọi điện cho chú Trương?”

“Không phải vì thằng nhãi này, không biết tổng bộ đã xảy ra chuyện gì, mà điều động toàn bộ nhân viên, tổng giám đóc Trương nói, giờ ông ấy sẽ lập tức đi tới khách sạn Long Đẳng, ngay cả chủ tịch đang nghỉ dưỡng trong bệnh viện cũng phải tới đây.”

“Trời ơi, công ty chưa từng xảy ra cục diện thế này, tôi phải mau chóng chuẩn bị đón tiếp cuộc khảo sát của mấy cấp cao đây!”

Quản lý đại sảnh kích động nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn