Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau đó ông ta phất tay, mấy vệ sĩ thân cận của chủ tịch tiến thẳng vào phòng.

Rồi đè Dương Hà xuống sàn.

Có một vệ sĩ mang tới một cây gậy.

“Chủ tịch, tôi đã làm sai chuyện gì thế?” Dương Hà oan ức nói.

Một tiếng bốp vang lên!

Miệng ông ta đã ăn trọn một gậy.

Nhất thời trong mũi và miệng đều là máu tươi. Trên mặt Dương Hà giàn giụa nước mắt.

Mấy người bên cạnh, nhất là mấy người phụ nữ như Vương Quế Phương thì thật sự bị dọa sợ, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ.

Bốp! Bốp bốp!

Vệ sĩ không hề dừng lại dù chỉ một giây, mà đánh mạnh vào miệng quản lý này.

Hàm răng ông ta bị đánh đến mức bay ra ngoài, máu tươi phun trào.

Cuối cùng ông ta sắp bị đánh đến mức người không ra người, quỷ không quỷ nữa rồi.

Dương Hà năm trên sàn, toàn thân co quắp lại.

“Tổng giám đốc Trương, rốt cuộc chuyện này là sao. vậy? Chẳng lẽ tên Dương Hà này ăn phải mật gấu à?”

Chủ tịch nhìn về phía Dương Hà, rồi lại nhìn về phía tổng giám đốc Trương hỏi.

“Lúc nãy tôi đã hỏi mấy trợ lý của Dương Hà rồi, sở dĩ ông ta dám làm như vậy là vì một người tên là Vương. Bằng đã gọi điện trước cho Dương Hài”

Giọng điệu của tổng giám đốc Trương rất lạnh lẽo.

Cho dù ông ta quen biết Vương Bằng, cũng quen biết ba Vương Bằng.

Nhưng bây giờ, về căn bản đã có thể tuyên án tử hình nhà họ Vương rồi.

Tất nhiên tổng giám đốc Trương sẽ cắt sạch mọi quan hệ.

Ông ta vừa dứt lời, đã có mấy vệ sĩ đến tóm Vương Bằng lại, rồi kéo Vương Bằng tới đây.

“Tổng giám đốc Trương, mấy người đang làm gì vậy? Ba tôi là...”

“Bốp!"

Anh ta còn chưa nói xong đã ăn trọn một cái tát. “Hại khách sạn Long Đằng của tôi thì không thể nhãn nhịn được, mau vả vào miệng cậu ta một nghìn cái

cho tôi." Chủ tịch nói. “Gái gì?” Vương Bằng sửng sốt. Lúc này, vệ sĩ đã thay phiên nhau ra tay rồi.

Mấy người Vương Quế Phương thấy vậy thì trong lòng run sợ.

“Trần Khiêm, xảy... xảy ra chuyện gì thế?” Thẩm Nam cũng sợ hãi, không ngờ chỉ một đơn tố cáo của Trần Khiêm lại có thể gây ra phiên phức lớn như vậy.

Vương Quế Phương nhìn thấy rõ mọi chuyện thì nuốt nước bọt, sợ mình cũng bị đánh.

Nên bà ta đi tới bên Trần Khiêm.

Rõ ràng bây giờ đứng bên cạnh Trần Khiêm mới thật sự an toàn.

Rất nhanh, Vương Bằng đã bị đánh đến mức mặt đầy máu, hai tay bốn năm vệ sĩ đều sưng lên, rồi ném Vương

Bằng ra khỏi khách sạn.

Chủ tịch liên tục xin lỗi, mới làm tâm trạng Trần Khiêm dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Vương Quế Phương rất kinh ngạc. Xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ vì một đơn tố cáo, mà khiến chủ tịch không tiếc ra tay tàn nhãn Vương Băng ư?

Chuyện này thật sự nằm ngoài lẽ thường rồi.

Không đúng! Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bà †a, chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế!

Hơn nữa chủ tịch cực kỳ sợ Trần Khiêm. Thế là bà ta lập tức kéo con gái mình qua một bên.

Bà ta phải hỏi cho rõ, rốt cuộc Trần Khiêm có lai lịch như thế nào.

Tại sao lại gọi là cậu Trần? Có khi nào cậu ta là cậu Trần của Kim Lăng không?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn