Thiên Mệnh Chí Tôn


Mọi người kinh ngạc. Họ hối hận khôn nguôi tại sao không qua lại với nhà họ Tô, nếu như vậy thì thoáng chốc sẽ lên như diều gặp gió.

Ngụy Quế Phương thở hổn hển, run lẩy bẩy được đôi kim đồng ngọc nữ đỡ, định qua chào hỏi.

Trời ơi, đây là cậu Trần đói Cậu ấy còn tự xưng là con rể nhà họ Tô nữa.

Gì mà không sánh bằng, là không thể so sánh mới đúng!

Ngụy Quế Phương cứ ngỡ hôm nay sẽ là một ngày. trời xanh mây trắng nào ngờ giờ phút này mây đen dày đặc, gió lốc cuồn cuộn.

Lòng bà ta trống rỗng.

“Lạ quá, sao cháu càng nhìn càng thấy quen nhỉ?”

Mà lúc Tiêu Quân cũng chuẩn bị bước qua chào hỏi để thể hiện sự kính trọng.

Lúc này, vợ Thẩm Diễm Lệ lại nghỉ ngờ nói. “Sao thế Diễm Lệ? Quen gì mà quen, qua nhanh đi, ban nãy chúng ta chưa xin lỗi cậu Trần, đây là cậu Trần đó"

“Không! Không phải, bà ngờ cậu ta không phải cậu Trần!

Bà nội, bà đừng vội! Cháu nghi

Thẩm Diễm Lệ kéo bà nội.

“Hả? Tại sao?”

“Bởi vì cháu cứ cảm thấy hình như cậu ta là một người bạn học cùng lớp với cháu. Bạn hồi học tiểu học, bây giờ cháu càng nhìn càng thấy giống!”

Thẩm Diễm Lệ kiên định nói.

“Bạn... Bạn cùng lớp?”

Tiêu Quân và bà cụ cùng ngạc nhiên.

Cảm thấy đúng là khó mà tin được. Thứ nhất là không thể trùng hợp đến vậy, thứ hai là mặc dù gia thế nhà Thẩm Diễm Lệ lợi hại nhưng sao có thể là bạn cùng lớp của cậu Trần được?

“Gì mà bạn cùng lớp? Diễm Lệ, chuyện này không nói giỡn được đâu! Bà nội biết bạn trai của Tô Mộc Vũ, thật sự rất lợi hại, thậm chí rất nhiều người đều nghỉ ngờ bạn trai của Tô Mộc Vũ là cậu Trần. Bây giờ cậu ta đã để lộ danh tính nên không thể động đến được, nếu không chúng ta không thể sống ở Kim Lăng nổi đâu!”

Ngụy Quế Phương sốt ruột võ đùi.

“Đúng đó Diễm Lệ, em phải nhớ lại thật kỹ, bạn cùng. lớp gì vậy? Không thể nhận nhầm được!" Tiêu Quân cũng nói.

“Em sẽ không nhận nhầm đâu. Cậu ta rất có khả năng là bạn cùng lớp của em. Năm đó, ba em bắt đầu phát triển thế lực ngầm ở huyện Bình An nên lúc đó em học tiểu học ở huyện Bình An. Em nhớ trong lớp em hình như có một người tên Trần Khiêm, ban nấy mới vừa nói tên Trần Khiêm ra là em thấy quen tai, nhìn cậu ta em cảm thấy rất quen nhưng mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, em cũng không nhớ diện mạo cụ thể của cậu ta cho nên mới không dám xác định!”

“Nhưng bây giờ, em cảm thấy kha khá rồi, có lẽ đúng là cậu tai”

Thẩm Diễm Lệ nheo mắt xác định nói.

“Em còn nhớ Trần Khiêm của lớp em, gia cảnh cực kỳ nghèo khó, rất nghèo rất nghèo. Em còn nhớ năm đó giữa em và cậu ta còn có vụ trao đổi nhỏ nữa!”

“Bà nội bà nói xem, có khi nào là người nhà họ Tô cố ý tìm người đến giả mạo không?”

Thẩm Diễm Lệ khẽ hỏi. Ngay lập tức, bà cụ giật thót. Đúng là có thể lắm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn