Thiên Mệnh Chí Tôn


Bước về phía trước mở những thứ này ra nhìn, đặc biệt là hợp đồng mua bán của căn biệt thự ba trăm triệu.

Sau khi xem xong, cô ta cố gắng nuốt một ngụm nước bọt.

Là thật, mọi thứ đều là thật.

Ngụy Quế Phương cũng chạy đến nhìn, quả nhiên, mọi thứ đều là thật.

Sao lại thế được?

"Tiểu Khiêm, sao cháu lại mua nhiều quà quý giá như vậy?"

Trương Hâm Hoa cũng thấy hãi.

"Những thứ này là tấm lòng của cháu dành cho Mộc Vũ, mong bà nội hãy nhận cho!"

Trần Khiêm nói. Trương Hâm Hoa rưng rưng nước mắt.

Đặc biệt là câu nói đây là tấm lòng của cháu dành cho Mộc Vũ, Trương Hâm Hoa biết Mộc Vũ luôn ở trong trái tim Trần Khiêm.

Mộc Vũ không có chọn sai người.

Cô tìm được một người yêu mình thật lòng, đã lâu như thế rồi mà vẫn còn nhớ đến cô.

Trương Hâm Hoa cũng biết, mặc dù lần nào tới mừng thọ của mình, bà ấy cũng giận dỗi vài câu.

Nhưng muốn tìm được Mộc Vũ, đã là chuyện không thể nào.

Bây giờ nghe được những câu này của Trần Khiêm, sau này Trương Hâm Hoa có chết, bà ấy cũng yên tâm nhắm mắt.

Mặc dù cháu gái bà số khổ nhưng có một người luôn yêu thương nó.

Thật sự, cho dù chết bà ấy cũng yên tâm nhắm mắt, †ất nhiên không phải là vì số quà tặng quý giá này.

Trương Hâm Hoa vẫn chưa đến mức ấy. Mà Ngụy Quế Phương đứng ngơ ngác tại chỗ.

Cảm giác mặt mình đau rát, hơn nữa còn đắc tội với cậu Trần.

Đến bây giờ, còn ai nghỉ ngờ thân phận của cậu Trần nữa đâu.

"Cậu Trần, chúng tôi sai rồi, chúng tôi có không tròng, xin cậu hãy tha thứ cho nhà họ Tiêu chúng tôi!"

Ngụy Quế Phương đau khổ cầu xin.

Đắc tội với cậu Trần cũng tương đương với việc. không thể sống nổi nữa.

“Tiêu Quân, các cháu cũng quỳ xuống đi!" Ngụy Quế Phương vội vã quát lên.

Bụp!

Tiêu Quân trực tiếp quỳ xuống.

Còn kéo váy Thẩm Diễm Lệ, bảo cô ta quỳ xuống luôn đi.

"Ha ha ha ha hai"

Thẩm Diễm Lệ chợt cất tiếng cười vang.

"Cậu là cậu Trần? Tôi không tin! Cậu đã thừa nhận, người lúc còn học tiểu học chính là cậu, cậu là thằng nghèo, tại sao bây giờ lại là cậu Trần của Kim Lăng có gia sản bạc triệu được? Không thể nào! Tôi không tin! Hôm nay cậu phải giải thích rõ cho tôi!"

Thẩm Diễm Lệ dữ tợn nói.

Trần Khiêm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vệ sĩ lập tức đưa khăn lông trắng cho anh.

Trần Khiêm lau miệng, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cuộc sống oai phong như vậy, cần phải giải thích nữa à?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn