Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm thấy tình hình khẩn cấp, xông lên gỡ kim châm trên người bà cụ xuống, sau đó lấy sáu cây kim châm đâm vào sáu huyệt vị ở cổ và bả vai.

Ban nãy khi Trần Khiêm mới bước vào phòng bệnh đã biết được chứng bệnh trên người bà cụ.

Nhưng Trần Khiêm muốn xem thử Mã Tiến này có danh bất hư truyền như những gì người khác nói hay không. Nếu ông ta có thể chữa trị căn bệnh trên người bà nội thì anh cũng chẳng cần giành công với ông ta làm gì.

Nhưng bây giờ, không được rồi, Trần Khiêm phải ra tay.

"Châm... Châm pháp Thiên Mệnh?” Mã Tiến há miệng thật to.

"Tốt lắm, ông cũng có chút kiến thức đó." Trần Khiêm lặng lẽ trả câu này lại cho ông ta.

Chỉ thấy Trần Khiêm mới vừa đâm mấy kim này vào, trong nháy mắt, bà cụ đã thả lỏng người, cảm giác đau đớn trên đầu chợt biến mất, sắc mặt dần hồng hào trở lại.

"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Tô Quốc Cường vui vẻ, không ngờ Tiểu Khiêm lại có cách.

Mặc dù nhóm Tô Quốc Cường không biết y thuật gì nhưng ban nãy mọi người đều đã thấy thủ pháp châm cứu của Tiểu Khiêm và thủ pháp chân cứu của thần y Mã.

Chỉ cần ai có đôi mắt tinh tường là biết thuật châm cứu của Tiểu Khiêm còn mạnh hơn vị thần y Mã này nhiều.

"Đỡ nhiều rồi."

Bà cụ yếu ớt cười, hơi thở đã dần ổn định, quản gia vội vàng chạy đến lau mồ hôi trên mặt cho bà ấy.

Mà sắc mặt của Mã Tiến và Lưu Vương đang đứng phía sau đều cứng đờ.

Mã Tiến không ngờ lại có người sử dụng loại châm pháp đã thất truyền này, vốn dĩ còn tưởng châm pháp này đã mất tích từ lâu rồi, lập tức kinh hãi khiếp sợ.

Mà Lưu Vượng thì thấy ghen ghét.

Anh ta lớn hơn Trần Khiêm vài tuổi, từ nhỏ đã theo học thầy nổi tiếng, xuất thân chính quy nhưng anh ta phát hiện mình lại chẳng bằng thằng ranh này?

Chuyện này!

Đặc biệt là giờ phút này, anh ta nhìn Triệu Bách Linh thì thấy cô ấy đang nhìn Trần Khiêm cười tủm tỉm.

Chợt thấy ghen tị.

"Sư phụ, thằng nhóc này ăn may thôi chứ có năng lực tài năng gì thật đâu!"

"Tiểu Khiêm, cháu học y thuật ở đâu vậy?"

Vương Tuệ Mẫn cũng vui vẻ hỏi.

Mà Mã Tiến nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm, ông ta cũng muốn biết.

"Chuyện này sau này hằng nói, bệnh của bà nội không nghiêm trọng lắm, đợi lát nữa cháu ghi vài đơn thuốc, bà nội duy trì uống trong vòng một năm là có thể diệt trừ tận gốc!"

Trần Khiêm cười nói.

"Cái gì? Thế thì hay quái" Người nhà họ Tô rất vui.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn