Thiên Mệnh Chí Tôn


"Không phải giúp Mã Tiến tôi mà là cứu một trăm đứa trẻ kia! Nếu có thể, tôi sãn sàng quỳ trước mặt cậu Trần Khiêm!"

Mã Tiến nói xong thì chuẩn bị quỳ xuống.

Được Trần Khiêm đỡ lại.

"Hơn một trăm đứa trẻ? Sao lại thế này?"

Trần Khiêm kinh hãi.

"Thần y Mã đang nói đến căn bệnh cúm kỳ lạ trong thành phố chúng ta à? Hơn một trăm đứa trẻ đang bị đe dọa đến tính mạng, đến bây giờ vẫn chưa có ai chẩn đoán chính xác được!"

Vương Tuệ Mẫn nói. "Đúng vậy!" Mã Tiến vội vàng nói.

"Ông có thể nói về các triệu chứng chung không?" Trần Khiêm hỏi.

Mặc dù mình không phải là anh hùng gì đó nhưng mình cũng sẽ không bao giờ đồng ý điều này chỉ vì Mã Tiến sẽ giới thiệu Ngô Tam Phong cho mình.

Hơn một trăm đứa trẻ đang có cùng triệu chứng và gặp nguy hiểm.

Nếu như mình có thể cứu chữa nhưng không giúp đỡ thì có chết Trân Khiêm cũng không tha thứ cho bản thân.

Mã Tiến lập tức nói triệu chứng ra.

Ông ta mới vừa mở lời, Trần Khiêm đã thấy giật thót.

Không thể nào?

Triệu chứng này giống triệu chứng sau khi bị Phệ

Hồn Thuật của mình nuốt chửng một phần nhỏ khí huyết.

Nào phải bệnh cúm?

Tại sao lại tà môn như vậy?

Phệ Hồn Thuật là thuật pháp trong trí nhớ của mình. Là một loại tà công.

Hôm đó bất đắc dĩ lắm mình mới sử dụng loại tà công này.

Nhưng tại sao bây giờ lại có người trúng Phệ Hồn Thuật?

Chẳng lẽ ngoài mình ra, có người cũng biết à? Trần Khiêm nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra. Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều.

Anh phải xác định trước cuối cùng có phải những đứa trẻ này đã trúng Phệ Hồn Thuật hay không.

"Việc này không thể trì hoãn được, tôi sẽ đi với các người!" Trần Khiêm vội nói.

"Thế thì tốt quá cậu Trần Khiêm, đúng lúc viện trưởng đang tổ chức hội nghị nghiên cứu, tôi đưa cậu đến phòng cách ly!"

Mã Tiến nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn