Thiên Mệnh Chí Tôn


Bỗng nhiên anh cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ xung quanh mình.

Trần Khiêm không thể không hỏi.

"Bây giờ đang ở một biệt thự giữa sườn núi Vân Đỉnh, đỉnh núi đang trong quá trình khai phá, hang động đã được đào rỗng, có lẽ sắp tìm được thứ cậu Trần muốn tìm rồi, khoảng một tiếng hai tiếng nữa thôi!"

Lý Chấn Quốc báo cáo.

"Thảo nào!"

Ngọc phù trong ngực mình phản ứng cực kỳ dữ dội.

"AI"

Đúng lúc này, căn phòng bên cạnh bỗng vang lên Tiếng một cô gái kêu thảm thiết.

Sau đó là tiếng bát đĩa rơi xuống đất. Giống như đã nhìn thấy chuyện gì cực kỳ kinh khủng.

Sau đó một y tá khoảng mười tám, mười chín tuổi lảo đảo chạy vào.

"Bác sĩ Mã, người sát vách đã tỉnh, còn làm xích sắt đứt rồi!"

Cô ta hoảng hốt vội nói. "Hả?" Lý Chấn Quốc nhướn mày.

Ông ấy đưa mắt ra hiệu cho mấy vệ sĩ trong phòng, vệ sĩ lập tức xông ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Khiêm hỏi.

"Là người tối hôm qua cầm dao định giết cậu, cậu ta hôn mê rồi, chúng tôi mới mang cậu trở về, không lâu sau phát hiện cậu ta cũng đi theo chúng ta đến núi Vân Đỉnh! Lúc đó miệng cậu ra liên tục lẩm bẩm “Anh Trần, tôi tới cứu anh!”, gọi rất nhiều lần!"

"Mọi người không biết cậu ta là địch hay bạn nên cũng chưa để tổng giám đốc Lý giết! Dùng xích sắt trói cậu ta lại, lúc đó cậu ta rất yếu!"

Vương Tuệ Mẫn sợ hãi nói.

"Là Thiết Thành!"

Ánh sáng trong mắt Trần Khiêm lóe lên. Anh trở mình ngồi dậy.

Cũng chạy tới căn phòng bên cạnh.

Khi đi vào, mới nhìn thấy mấy người vệ sĩ đang đứng trước cửa sững sờ.

Trên người Thiết Thành là mười mấy sợi xích sắt được chế tạo từ sắt thép siêu cứng.

Thế nhưng Thiết Thành đang dùng tay kéo chúng thành từng đoạn.

Vệ sĩ cầm chích điện, không một ai dám ra tay, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người kinh khủng. như thế.

"Thiết Thành!"

Trần Khiêm thấy hắn ta, không khỏi xúc động.

Còn Thiết Thành nghe thấy tiếng thì cơ thể chấn động, chợt ngẩng đầu lên.

"Anh... anh Trần!"

Tốc độ nói chuyện của hắn ta rất chậm, giống như là trẻ con ba, bốn tuổi vậy, nói cũng không rõ ràng.

Nhưng thông qua đôi mắt hắn ta.

Trần Khiêm biết, hắn ta đã tỉnh táo lại, hơn nữa không biết bị người ta dùng phương pháp gì để sống lại.

"Thiết Thành, là tôi!"

Trần Khiêm nhìn về phía hắn ta, nói.

Lúc đó, vì cứu mình nên Thiết Thành mới chết, Trần Khiêm vẫn áy náy trong lòng, bây giờ nhìn thấy người anh em này lại sống lại.

Cho dù biến thành bộ dạng thế nào.

Thì lòng Trần Khiêm đều cực kỳ vui vẻ...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn