Thiên Mệnh Chí Tôn


Mà chuyện này cũng khiến đám Thiết Hồng ngừng tay.

"Hừ, đồ phản bội, đúng là không ngờ, Trần Khiêm lại có cách khôi phục lý trí cho cậu!"

Khuôn mặt Thiết Hồng đầy sát ý.

Thiết Thành siết chặt tay: "Đây là cơ hội báo thù mà anh Trần cho tôi!"

Thiết Hồng trước mặt này, mặc dù bà ta là bà nội mình, thế nhưng bà ta chưa bao giờ xem mình là cháu của bà ta.

Trong mắt của bà ta, mình chỉ là một con chó.

Từ đầu đến cuối, đều chỉ là một con chó mà thôi.

Bà ta không tiếc tay giết chết mình, còn biến mình thành con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Thiết Thành hận!

"Hừ, báo thù ư? Thiết Thành, chẳng lẽ sau khi đi theo Trân Khiêm đầu óc cậu cũng giống như cậu ta à? Muốn tìm tôi báo thù hả?"

"Được rồi, tôi đã biến cậu thành một con cổ trùng, chẳng qua là để cậu trở thành công cụ giết người của tôi, nhưng cậu lại dám phản bội tôi, tôi sẽ giết chết cậu lần nữa, lần này sẽ là ngũ mã phanh thây!"

Hai mắt Thiết Hồng rét lạnh, nói.

"Đánh không lại cũng phải đánh, cho dù chết, hôm nay các người cũng đừng mơ được bước vào đây nửa bước!"

Thiết Thành không hề sợ sệt, đứng dậy.

"Ha ha ha, mụ phù thủy Thiết Hồng, có muốn chúng tôi thanh lý môn hộ giúp bà hay không, nếu như vậy thì tạm thời Trần Khiêm thuộc về bà, ngọc bội thuộc về chúng tôi? Thế nào? Xem ra, Trần Khiêm đang ở trong hang động phía trước."

Người nọ cười gắn, nói. "Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở đi! Hôm nay,

Trần Khiêm và ngọc bội, và cả tính mạng thằng phản bội này, tôi phải lấy hết!"

Thiết Hồng cười lạnh.

Bịch!

Bà ta còn chưa dứt lời.

Bỗng nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.

Bóng dáng vụt qua rồi tấn công về phía Thiết Thành.

Thiết Thành cũng chỉ có thể chống đỡ được mấy hiệp.

Đặc biệt là bị ngọc bội của Trần Khiêm ép ra quá nhiều lệ khí.

Sức chiến đấu của Thiết Thành đã không bằng trước đây.

Chưa đến mấy chiêu đã bị Thiết Hồng chưởng vào. lông ngực.

Miệng phun máu tươi, đập mạnh lên một tảng đá lớn, tảng đá đó cũng vỡ ra.

Mặt mũi Thiết Thành toàn là máu, nhưng hắn ta vẫn chậm rãi đứng từ dưới đất lên.

Một chưởng này, Thiết Hồng ra chiêu chí mạng.

Nhưng không ngờ, mặc dù chân Thiết Thành đã run rẩy nhưng vẫn đứng lên.

“Trừ khi các người bước qua xác tôi!"

Gương mặt Thiết Thành chỉ có mắt là màu trắng, những bộ phận khác đã bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng đôi mắt hắn ta vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ kiên quyết.

"Ha ha ha, mụ phù thủy, không được rồi, chưởng mạnh như vậy mà hắn ta vẫn chưa chết? Thật sự không. cần chúng tôi ra tay sao?

Tám người ở bên cạnh, bá vai nhau, giễu cợt nói.

"Hừ, chỉ cần thêm một chưởng nữa, tôi sẽ khiến kinh mạch toàn thân cậu ta đứt đoạn rồi chết!"

Thiết Hồng gầm thét, tung ra chưởng thứ hai. Thiết Thành nghiến chặt răng. "Đánh lại!"

Ngay khi Thiết Thành biết rằng, chắc hẳn mình sẽ chết, không thể nghỉ ngờ gì hơn.

Thì bỗng nhiên bên tai hắn ta chợt có một giọng nói, hình như là bên tai, nhưng lại hình như vang từ trong tim mình...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn