Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc đó, thật sự tôi không còn chút sức lực nào cả.

Đóa hoa trên người dường như đã nuốt chửng sinh mạng tôi.

Nhưng thật may, tôi đã nhìn thấy mấy người bà cụ nhà họ Cổ ào ra ngoài.

Thì ra, cậu thanh niên toàn thân bê bết máu kia đã đuổi đến tận đây.

Đến nhà họ Cổ.

Lúc đó tôi gần như bất tỉnh nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói của cậu thanh niên kia.

Dường như cậu ta đang yêu cầu nhà họ Cổ làm chuyện gì đó.

Đồng thời giao nhà họ Cổ lại cho cậu ta. Nhà họ Gổ cũng có thù cậu ta. Hai bên đánh nhau.

Mãi đến sau này, tôi mới được nghe những người đời sau của nhà họ Cổ nói rằng.

Cậu thanh niên đó đã bị đánh bại rồi, hơn nữa cũng bị phong ấn sức mạnh, cậu ta vội vàng chạy trốn khỏi Cổ Thành.

Nhà họ Gổ phái người đi khắp nơi để truy lùng cậu 1a.

Nhà họ Gổ là sự tồn tại mà bốn gia tộc bí ẩn lớn đều cực kỳ kính nể.

Lúc bấy giờ mọi chuyện rất ồn ào, nhà họ Cổ lệnh cho những gia tộc ẩn dật đi tìm, nhà họ Mạc, nhà họ Nam Cung và những gia tộc ẩn dật khác đều điên cuồng tìm kiếm.

Dĩ nhiên tôi cũng muốn tìm cậu †a, vì sư tôn của tôi đã bị chính tay cậu ta giết chết.

Tôi của lúc đó, chỉ nghĩ đến việc báo thù.

Lúc đó, cậu ta khoảng ba mươi lăm tuổi.

Thật khó để tưởng tượng được rằng, làm thế nào mà cậu ta lại có một sức mạnh kinh khủng đến như vậy.

"Vậy cuối cùng đã tìm được cậu ta chưa?" Trần Khiêm nghe đến đây, không thể không hỏi.

Đại sư Ninh Viễn lắc đầu: "Dường như cậu ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy, ha ha, cậu ta giết không biết bao nhiêu người, không chỉ nhà họ Cổ mà còn các thôn làng lân cận, một khi nhìn thấy cậu ta là sẽ bị cậu ta tàn sát dã man, nhưng cậu ta lại biến mất, món nợ máu này không tìm được người để trải"

"Vậy cậu ta đến nhà họ Cổ để lấy cái gì? Thứ gì đã làm cậu ta điên cuồng đến vậy?”

Trần Khiêm không kìm được hỏi.

"Đây là bí mật của nhà họ Cổ, nhà họ Cổ không nói cho tôi biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được, chuyện này có liên quan đến cánh hoa kỳ dị mà cậu ta đã khắc vào vai tôi lúc đó!"

Đại sư Ninh Viễn nói.

"Cánh hoa kỳ dị?"

Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.

Đại sư Ninh Viễn vạch áo để lộ bờ vai. Trên đó, có vết tích của một cánh hoa.

Và khoảnh khắc khi Trần Khiêm nhìn thấy cánh hoa này.

Trần Khiêm đứng bật dậy.

"Đóa hoa quỷ!"

Cánh hoa này không hẳn là đóa hoa quỷ.

Trần Khiêm bị đóa hoa này tra tấn rất nặng, lúc này, mặc dù thứ mà anh nhìn thấy chỉ là vết tích của nó nhưng cũng đã đủ khiến da đầu Trần Khiêm tê rần.

"Sao vậy? Cậu Trần biết loài hoa này sao?”

Đại sư Ninh Viễn hơi kinh ngạc.

"Tôi đã nghe một người bạn kể về nó, lần này tôi muốn đến Cổ Thành tìm người, nhà họ Cổ, một người bạn của tôi đang ở đó!"

Từ lâu Mã Tiến đã nói với đại sư Ninh Viễn rằng mục đích của anh khi đi tìm Cổ Thành là để tìm và cứu người.

Vì vậy, đại sư Ninh Viễn cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.

Dĩ nhiên, mặc dù ngoài mặt Trần Khiêm cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh thì lại đang sôi sùng sục..

"Quái lạ, bà lão đó có đóa hoa quỷ, mặc dù ông nội không biết đóa hoa quỷ đó là cái gì, nhưng cũng trồng hoa quỷ làm đồ sưu tầm. Bây giờ, kẻ giết người không ghê tay năm đó cũng có đóa hoa quỷ, hơn nữa bà lão đó còn biết cách sử dụng nó! Trong cung Hải Vương cũng có rất nhiều đóa hoa quỷ!"

Chuyện này khiến Trần Khiêm hơi đau đầu.

Chẳng lẽ trên đóa hoa quỷ này cũng ẩn chứa bí mật gì chăng?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn