Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, cô ta cười lạnh.

Hôm nay, cô ta muốn trả món nợ này ngay trước mặt tất cả mọi người.

Rửa sạch nỗi nhục này.

"Lần này, tôi đỡ phải chạy đi tìm hai người!"

Tây Môn Vu cười mỉa nói.

"Chỉ dựa vào đám vô dụng này thôi à? Tôi nói này, có gấp mười lần cũng vô dụng thôi!"

Thiết Thành cười nói.

"Ai mà lợi hại vậy? Gấp thêm mười lần, vậy không phải là năm sáu trăm người sao? Cho dù là năm sáu trăm con lợn, cũng đâu thể giải quyết sạch sẽ trong một chốc một lát được? Nếu đã lợi hại như vậy thì có lẽ anh Phi của chúng tôi phải xin được dạy bảo thêm quá, hỏi anh một câu, anh có dám so tài với anh Phi của chúng tôi không?"

Chàng trai cường tráng đó bước tới, vẻ mặt châm chọc chế nhạo, trong lúc nói chuyện, sát khí toả ra làm bầu không khí xung quanh lạnh lẽo thêm vài phần.

"Biết điều chút đi nhóc con, có được cơ hội đấu với anh Phi trên cùng một khán đài, đương nhiên rồi, nếu bị anh Phi đánh gãy tay hãy chân thì cũng đủ để cho anh chém gió cả đời rồi. Bây giờ có rất nhiều võ hiệp ở đây, anh có thể đi hỏi xem, danh tiếng của Đoàn Phi vang dội đến mức nào?”

Chàng trai cường tráng cười nói. “Đoàn Phi?"

Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều sững người.

Tu vi của Đoàn Phi đã nổi tiếng khắp võ hiệp, thậm chí lúc anh ta mới mười mấy tuổi, ngay cả đại sư cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Tài năng được trời phú đó quá khủng bố!

Và tất cả mọi người đều nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang toả ra hơi thở người bậc trên đang từ từ bước lên khán đài.

Sau đó, anh ta lạnh lùng chỉ vào Trần Khiêm đang đứng ở phía dưới khán đài.

"Nghe em Vũ nói anh rất lợi hại, lên đây đi, chấp nhận lời thách đấu của tôi! Để tôi được mở mang tầm mắt." Nhìn lướt qua những ánh mắt ghen tị của đám người dưới khán đài, Đoàn Phi chỉ lắc đầu cười nhếch mép.

Còn Bạch Tiểu Phi thì hiển nhiên không ngờ, Tây Môn Vũ này lại có thể khiến Đoàn Phi ra mặt cho cô ta?

Trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi rồi.

"Ngại quá, tôi không có hứng thú!" Trần Khiêm bất lực nói.

Chuyến đi lần này, Trần Khiêm không muốn dây vào quá nhiều rắc rối, hơn nữa những người này còn liên quan đến nhà họ Cổ, bây Trần Khiêm cũng không biết tình hình nhà họ Cổ thế nào cho nên Trần Khiêm cũng không muốn thể hiện tài năng của mình.

"Không có hứng thú? Tôi thấy anh không dám thì có. Đồ khốn, trưa nay lúc ra tay đánh tôi, sao đâu thấy anh bến lẽn như này. Đối diện với lời thách đấu của anh Phi, đến thở cũng không dám." Tây Môn Vũ hừ lạnh, cực kỳ tức giận.

Đồng thời, đúng là cũng hơi coi thường Trần Khiêm.

Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Tây Môn, chưa bao giờ phải bị sỉ nhục như vậy.

Trên thực tế, trước đó người nhà họ Tây Môn đến khách sạn để chặn đường đám người Trần Khiêm, nhưng đáng tiếc, hai người họ lại không ở trong khách sạn.

Tây Môn Vũ còn cho rằng sau khi hai người họ biết được thực lực của cô ta thì bỏ chạy mất dép rồi.

Nhưng thật không ngờ, bọn họ không hề bỏ chạy mà còn to gan dám chạy đến tham gia bữa tiệc do nhà cô ta tổ chức.

Đúng là đi mòn gót giày không thấy đâu, hồi tìm được lại không tốn chút sức.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn