Thiên Mệnh Chí Tôn


Anh ta trông vô cùng đẹp trai.

Đôi mắt uy nghiêm quét một vòng quanh sảnh lớn, vậy mà lại toát lên khí thế uy nghiêm của người lãnh đạo.

Phong độ ngời ngời.

"Xin chào cậu Cổi"

Người của Cửu La Môn lúc này tổng cộng có chừng mười ba người.

Bọn họ ăn mặc trông rất dị hợm, có cả nam cả nữ. Sắc mặt ai nấy đều rất kì dị.

Lúc này trông thấy chàng trai liền gật đầu chào hỏi.

Dù sao hiện tại quan hệ của nhà họ Cổ và Cửu La Môn cũng là quan hệ liên minh.

Chàng trai này tên là Cổ Phong.

Anh ta là cháu đích tôn của bà cụ nhà họ Gổ, tính ra thì anh ta chính là anh họ bên nội của Cổ Vũ Tiêu.

Anh ta thật sự rất mạnh.

Còn là người mạnh nhất trong lứa trẻ của nhà họ Cổ.

Dĩ nhiên, đó cũng là đứa cháu trai mà Cổ Nguyệt Hà yêu thương nhất, còn người cháu gái mà bà ta chiều nhất đương nhiên là Cổ Vũ Tiêu rồi.

Nhưng Cổ Vũ Tiêu vẫn kém hơn Cổ Phong một chút, dù sao Cổ Phong cũng được Cổ Nguyệt Hà bồi dưỡng thành người nối nghiệp của nhà họ Cổ.

"Tiểu Phong, cháu đến rồi sao!"

Lúc này trên mặt Cổ Nguyệt Hà mới hiện lên nét tươi cười.

"Chỉ một tên Trần Khiêm giống như con sâu cái kiến lang thang khắp nơi mà thôi, không ngờ đến cả đại sư Hắc Tướng cũng không bắt nổi hắn!"

Cổ Phong cười lạnh nói.

"Tiểu Phong, theo lời của đại sư Häc Tướng thì có người âm thầm giúp đỡ cậu ta, hơn nữa đó còn là một cao thủ!" Cổ Nguyệt Hà nói.

"Xin bà hãy yên tâm, dù sau lưng hắn có cao thủ đi chăng nữa, chỉ cần cho cháu vài ngày, cháu sẽ tìm ra hết tận gốc rễ cho bài Trần Khiêm xin cứ giao cho cháu, còn về thế lực đứng sau Trần Khiêm vẫn phải nhờ bà tự mình xử lí mới được!"

Cổ Phong tự tin cười nói.

Anh ta vĩnh viễn đều như vậy, cho người ta một cảm giác tự tin đến mức tự đại, giống như trên thế giới này không có một việc gì anh ta cho là khó khăn cả.

Chỉ cần Cổ Phong muốn, không cần biết đối thủ là ai anh ta đều có thể làm được.

Mà Cổ Nguyệt Hà cũng rất tin tưởng Cổ Phong.

"Được, bà cũng có ý như vậy, để cháu đi tìm hiểu

š lực đứng sau Trần Khiêm là ai, kịp thời báo lại cho bà, còn về việc dùng biện pháp thế nào, cháu tự cân nhắc là được!"

Cổ Nguyệt Hà vui mừng cười nói. "Vâng!"

Sau khi bàn xong, trên môi Cổ Phong nhếch lên một nụ cười đắc ý, anh ta xoay người bước ra cửa.

Mới vừa bước chân đến ngưỡng cửa.

Một cô hầu gái đúng lúc bưng ly trà sâm đi vào, do. không chú ý nên đã va phải Cổ Phong.

"Ôi! Cậu Phong, tôi xin lỗi, xin lỗi!"

Cô hầu nhìn qua chắc chỉ độ mười sáu chưa tới, thấy làm sai, cô bé vội vàng quỳ xuống nói xin lỗi.

"Thứ người hầu không có mắt này!" Bụp!

Cổ Phong nhướng mày, anh ta giơ tay bổ thẳng một phát vào đầu cô gái nhỏ.

Máu nóng chảy dọc theo khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, cô lập tức ngã đổ ra đất, đã chết ngay lập tức.

Mười ba người của Cửu La Môn bàng hoàng nhìn nhau.

Cổ Nguyệt Hà lại dửng dưng ngồi đó cười nhìn hành động của cháu trai nhà mình: "Xin mọi người đừng bận tâm, Phong Nhi từ nhỏ đã bị tôi chiều hư rồi!"

Bà ta cười, sau đó quay qua người hầu còn lại vẫy tay: "Ném xác ả ra ngoài đi!"

"Vâng, thưa bài"

Chúng người hầu sợ run nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn