Thiên Mệnh Chí Tôn


"Ăn cơm đi, cơm nước xong, Tiểu Khiêm cháu đi đến một chỗ này để đổi vài vị thuốc giúp chú!"

Ông chú nói.

"Là loại dùng để liền sẹo nối xương cho Hinh Hinh sao? Hôm nay cháu cũng đang có ý xem có thể vào trong núi sâu tìm được mấy loại thuốc đó không!"

Trần Khiêm gật đầu.

"Mấy loại cây thuốc đó đều rất khó tìm, chỗ chú có một bức thư, chú cũng có chút quan hệ qua lại với cốc chủ của Dược Vương Cốc của Thất Cốc Lĩnh, cháu thay. chú đi đến đó xin thảo dược rồi mang về đây!"

Ông chú lấy ra một bức thư.

Chuyện xảy đến với Hinh Hinh đều từ anh mà ra, Trần Khiêm có làm gì cũng quyết không chối từ.

"Còn nữa, Tiểu Khiêm còn nhớ lời của chú nói với cháu ngày hôm qua chứ?”

Trần Khiêm gật đầu: "Cháu nhớ, chú đã nói, năng lực của một cá nhân luôn là có hạn, cháu hiểu mà!"

Dụng ý khi để anh đi đến Dược Vương Cốc đưa tin đổi thuốc lần này của ông chú, tất nhiên Trần Khiêm hiểu rõ.

"Chỉ là hình như cháu chưa từng được tiếp xúc Thất Cốc Lĩnh này! Bọn họ cũng là gia tộc bí pháp sao?"

Trần Khiêm nhíu mày.

"Đúng vậy, họ cũng là một gia tộc bí pháp, chỉ là ngoài việc luyện tập võ thuật ra thì họ chú trọng nhiều hơn các bí pháp luyện đan, cho nên bọn họ cất giữ tất cả các loại dược liệu trên đời! Thất Cốc Lĩnh nằm sâu trong dãy núi trước mặt cháu kia, trong đó có tổng cộng bảy vùng lớn, Dược Vương Cốc chỉ là một trong số đó! Trong số họ có không ít cao thủ Hóa cảnh Hậu kì, có bức thư này, chú nghĩ cốc chủ Dược Vương Cốc sẽ nể mặt mà đưa thuốc cho cháu!"

"Cháu biết rồi, cơm nước xong cháu sẽ đi ngay lập tức!"

Ăn sáng xong, Trân Khiêm theo chỉ đường của ông chú đi vào núi để tìm Dược Vương Cốc.

Về phương pháp luyện đan, trong đầu Trần Khiêm cũng có vài ghi chép.

Chỉ không biết phương pháp lưu trong đầu của anh mang so với phương pháp của những gia tộc bí pháp này thì không biết kết quả sẽ ra sao.

Trần Khiêm dùng khinh công, tốc độ cực nhanh lao vút đi mất.

Ngọn núi này tên là Dương Sơn, hệ thống dãy núi cực kỳ phức tạp khổng lồ, nó xuyên qua địa phận của tám thành phố xung quanh.

Trần Khiêm đã đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Thế nhưng lúc đến Dược Vương Cốc cũng đã vào trưa.

Dược Vương Cốc nằm trong một hang núi lớn, có một con đường lớn nối nơi đây với bên ngoài.

Nơi cửa hang dàn đầy các loại xe hơi xa xỉ. Nơi đây lấy luyện đan làm chính.

Rất nhiều người giàu có trên top nhà giàu thế giới đều đến đây xin đan dược.

Đương nhiên việc này vẫn luôn diễn ra bí mật, chưa từng có truyền thông dám đến vạch trần chỗ này.

Trần Khiêm bị hai người đệ tử ngăn lại ngoài cửa. Anh đưa bức thư cho họ.

Không bao lâu, một người trung niên vui sướng chạy đến.

"Cậu là đệ tử của ân nhân sao?"

Người trung niên đó mặc một bộ vest chỉn chu, sau khi bước đến, ông ấy vô cùng thân thiện đón tiếp Trần Khiêm.

"Tôi là Dược Minh, trước đây là lái xe của cốc chủ, trước đây ân nhân đã từng có lần cứu mạng tôi và cốc. chủ!"

Dược Minh xúc động nói.

Ân nhân trong lời của ông ấy chắc là ông chú rồi.

Hóa ra ông ấy tưởng anh là đồ đệ của ông chú.

Thế nhưng hiểu lầm vậy cũng không sao.

"Xin chào ông Dược, chúng tôi đang cần gấp ba vị thuốc!"

Trần Khiêm nói thẳng ý định khi đến đây của mình.

"Đây... Ở đây không tiện bàn việc, chàng trai mời đi theo tôi!"

Dược Minh có chút áy náy ngắt lời Trần Khiêm.

Sau đó ông ấy thân thiện kéo Trần Khiêm đi vào bên trong cốc.

Mấy người đệ tử đứng canh cửa đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Khiêm.

Nghĩ thâm: Thằng nông dân chui từ đâu đến vậy?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn