Thiên Mệnh Chí Tôn


"Cốc chủ, tôi có việc xin được báo!"

Thấy Cốc chủ đã nói xong, Dược Minh mới tiến lên một bước, cúi người xin thưa:

"Sao?"

Dược Nhất Cốc nhướng mày, khẽ nói: "Ông có chuyện gì?"

"Cốc chủ, ngài vẫn luôn mời cao thủ võ đạo khắp nơi, hôm nay tôi đã gặp một người, đó chính là cậu Trần sau lưng đây, hơn nữa cậu ấy còn là học trò của người ân nhân năm đói"

Dược Minh đề cử.

Dược Nhất Cốc hơi ngước mắt nhìn Trân Khiêm.

Ông ta lạnh nhạt nói: "Ân nhân? Ân nhân nào?"

"Chính là người năm đó khi chúng ta ở khu nhà cũ Thái Thành..." Dược Minh nhẹ nhàng gợi lại.

"À, ông nói người đó hả, thế nào? Ông ta còn thu nhận cả học trò à? Thêm nữa, cậu ta tinh thông võ nghệ sao?"

Dược Nhất Cốc lắc đầu.

Là người từng trải.

Dược Nhất Cốc liếc mắt đã nhìn ra kẻ này đến để đòi lại ân cứu mạng năm đó đây mà.

Khi đó mình muốn đưa tên nông dân kia tiền, ông ta còn không chịu nhận cơ đấy.

Lúc đó bản thân đã cười thầm trong lòng rồi, hừ, giả làm kẻ rộng lượng tốt bụng làm gì.

Ha ha, xem ra bây giờ có việc cần nhờ vả mình nên mới đến đây chờ mình thôi.

"Dược Minh, đến phòng tài chính lấy năm mươi nghìn tệ, không, lấy một trăm nghìn đưa cho cậu ta rồi đuổi cổ ra ngoài đi, chuyện này đến đây coi như chấm hết!"

Dược Nhất Cốc xoa xoa vùng giữa hai đầu lông mày, khoát tay sai khiến.

"Hừ, còn nói là cao thủ võ công!" "Rõ ràng là một thằng choai choai còn hôi sữa!"

"Chạy đến đây giở trò lừa lọc, cho rằng Dược Vương Cốc là trại tập trung mà ai cũng có thể vào đây chắc?"

Vài ông lão sắc mặt đều khỏe mạnh đứng một góc đều lắc đầu cười nhạo.

Hai hàng lông mày của Trần Khiêm nhíu chặt.

Sát ý từ từ dâng lên trong lòng anh, nếu không phải không thể, anh đã xông lên dùng vũ lực cướp thuốc rồi.

"Nhưng thưa Cốc chủ, cậu Trần đây muốn xin ba loại thuốc quý!"

Dược Minh thở dài sốt ruột nói. "Ha ha, có món nợ nào lại đáng giá tận ba loại thuốc quý chứ? Tôi bây giờ đang đau đầu lắm, nếu không chịu đi thì một trăm nghìn tệ cũng không còn đâu!"

Dược Nhất Cốc lạnh nhạt nói.

Mà cũng là lúc này.

Một gã sai vặt lảo đảo nghiêng ngã từ bên ngoài chạy vào.

"Không xong! Không xong rồi!" Tên đó mới nói xong đã té nhào xuống đất.

Dược Nhất Cốc nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”

"Là.. Là Cốc chủ Trang Gia Cốc, ông ta dẫn theo rất nhiều người đánh vào đến tận đây rồi, nói rằng Dược Vương Gốc chúng ta dẫn người thả mất chiến thần bất bại gì gì đó gây ra tổn thất to lớn cho nhà họ Trang bọn họ nên giờ đến chúng ta đòi bồi thường. Người bên chúng ta thì bọn họ đánh thẳng luôn!"

"Tên sai vặt nói.

“Sao cơ? Lũ vô liêm sỉ! Quả thực vô liêm sỉ!"

Dược Nhất Cốc nổi giận lôi đình.

Ông ta vỗ tay xuống bàn một cái rung tròi: "Người đâu, lập tức tập trung nhân lực lại, Dược Vương Cốc há là nơi để Trang Gia Cốc bọn chúng muốn làm loạn là làm loạn saol"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn