Thiên Mệnh Chí Tôn


"Gì vậy?"

Vẻ mặt Trang Báo vô cùng hãi hùng, hẳn ta dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Trần Khiêm.

Thực lực của hắn ta đã siêu phàm hơn người bình thường, sao kẻ đó có thể dễ dàng tước mất vũ khí trong tay hắn ta, huống chỉ đó còn là một t hanh niên cỡ tuổi Thạch Tam được.

Nhớ lại uy lực của đòn đánh vừa rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta chắc chắn không tin đây là sự thật.

Làm sao có thể? Trong lòng Trang Báo bỗng vang lên hồi chuông cảnh giác.

Ngay cả Trang Hổ cũng cau mày thoáng liếc nhìn em trai mình.

Về phần Dược Nhất Cốc, Dược Mộng Phi đang tuyệt vọng thì như thấy được ánh rạng đông của sinh mạng giữa bóng tối vô biên, như thấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Không ngờ thẳng oắt con này lại có thực lực đến vật.

Coi như vừa nãy bản thân mình nhìn nhận sai, suýt chút nữa đã đắc tội cậu ta rồi.

Nhưng cậu ta cũng vừa ra tay giúp mình, hơn nữa chắc chắn không kém gì Trang Báo, Dược Nhất Gốc lập tức bò dậy từ dưới đất.

Cũng nhân lúc mọi người đang sửng sốt, Dược Mộng Phi nhanh chóng giấy khỏi Trang Thạch Tam, đồng thời giải thoát cho em gái mình.

"Chị, lại là anh ta, vừa nấy em không có để ý! Hóa ra anh ta vẫn chưa chết!"

Dược Mộng Dao thở hổn hển nói.

"Suyt, tạm đừng nói gì cả!" Dược Mộng Phi cũng vô cùng ngạc nhiên.

Không khí nơi đây như đông đặc lại. "Cậu là ai?"

Trang Báo nhíu mày nói. Vừa rồi hắn ta cũng liếc thấy chàng thanh niên này, nhưng một tên nhóc nào có khiến hắn ta phải coi trọng. Lực chú ý của hắn ta đều đặt cả vào ba đại sư, Dược Nhất Cốc và hai tên cầm súng kia.

Hiện tại xem ra, thằng nhóc này cũng không phải hạng vừa đâu, chắc chắn có thứ gì trợ giúp mới như vậy.

Trang Báo trải qua sự đời nhiều không đếm xuể, sống sót qua biết bao mưa bom bão đạn chỉ dựa vào võ công của mình và tính cẩn thận, Dù đối mặt là một thanh niên trẻ tuổi, hắn ta cũng khống có ý khinh thường, bằng không lật thuyền trong mương thì coi như xong đời.

"Không ngờ ân nhân năm đó lại dạy dỗ được người học trò xuất sắc nhường này, chàng trai, khi nấy là tôi lỗ mãng rồi, đúng rồi, nghe Dược Minh nói cậu đến đây xin thuốc quý phải không? Được thôi, đừng bảo là ba loại, cho dù là mười loại tôi cũng đưa cho cậu hết, ngoài ra tôi còn đưa cho cậu năm trăm nghìn tệ, cậu giúp tôi đánh lại người nhà họ Trang!"

Dược Nhất Cốc cuối cũng cũng tìm được chố dựa. Ông ta lập tức phấn khích nói.

"Vừa rồi cứu ông là thương cho tấm lòng chân thành sắc son của Dược Minh, hiện tại, ông sắp bước vào cửa tử rồi, lại định dùng mấy thứ đó để sai khiến tôi sao?"

Trần Khiêm lạnh lùng nhìn ông ta. Nếu không phải thương xót tấm lòng chân thành ra sức bảo vệ chủ của

Dược Minh, Trần Khiêm đừng nói là cứu, anh chỉ cần chờ Dược Nhất Cốc chết rồi cướp thuốc là được thôi.

"Hả?" Dược Nhất Cốc nghe thấy lời đó liền căng thẳng. Ông ta vốn tưởng đây là một tên nhà quê chưa biết sự đời, cho nên lúc đặt điều kiện, Dược Nhất Cốc cho rằng bằng bấy nhiêu cũng khiến anh ngạc nhiên thật lâu rồi. Không ngờ anh vậy mà còn chướng mắt?

"Cậu trai trẻ, hóa ra là cậu chê ít à? Như vậy đi, cậu muốn cái gì? Chỉ cần cậu giúp tôi đẩy lùi kẻ địch là được!"

Dược Nhất Cốc nói.

"Thứ tôi muốn rất đơn giản, một phần năm tài sản của Dược Vương Cốc sẽ thuộc về tôi!" Trần Khiêm cười nói.

"Cậu nói cái gì?" Dược Nhất Cốc ngẩn ra.

Dược Mộng Phi cũng không ngờ lòng tham của anh †a lại lớn đến vậy.

"Tôi nói một phần tư số tài sản của Dược Vương Cốc. sẽ thuộc về quyền sở hữu của tôi!"

Trần Khiêm nhắc lại.

Dược Nhất Cốc thở gấp, đến giờ ông ta mới chợt nhận ra mình đã coi thường tên nhóc này rồi.

Thế nhưng chỉ là một thằng nhà quê chân đất lại dám mở mồm muốn ngoặm một phần năm, hiện giờ còn lên thành một phần tư tài sản của ông ta?

"Lúc nãy cậu còn nói một phần năm mà, không giấu cậu, một phần năm thì làm khó tôi quá rồi, như vậy đi, chỉ cần cậu ra tay, một phần mười thì sao, riêng tiền mặt cũng có thể giúp cậu cả đời áo cơm không phải lo rồi!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn