Thiên Mệnh Chí Tôn


“Anh Trần, đây là Khí Huyết Đan và thảo dược mà anh cần!

Một lúc sau, có một người hầu cung kính mang đồ tới. Trần Khiêm đã hiểu rõ.

Dược Nhất Cốc bị Trần Khiêm hạ cổ độc, nhưng chuyện này không chỉ đơn giản là dọa ông ta sợ.

Quả thật Trần Khiêm đã hạ vào người ông ta một loại bí cổ.

Mặc dù Dược Nhất Cốc là người ham sống sợ chết, là một tên tiểu nhân, nhưng ngoài một nửa thảo dược quý giá trong Dược Vương Cốc này, thì ông ta vẫn còn một số tác dụng.

Nếu có bí cổ áp chế ông ta, anh sẽ không sợ sau này ông ta sẽ đổi ý.

Rời khỏi Dược Vương Cốc, Trần Khiêm không quay về nhà ông chú ngay.

Mà theo lời giao hẹn với Lực Bá, đi vào sơn động mà Lực Bá ẩn nấp.

Sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Khiêm thật sự hơi dở khóc dở cười.

Chỉ thấy cửa động bị Lực Bá chặn một đống cỏ dại không biết lấy từ đâu ra, còn ông ta thì đang ngồi im bên trong.

Giống như một học sinh tiểu học làm sai rồi bị nhốt trong nhà vậy.

“Đại nhân! Ngài về rồi!” Lực Bá nhìn thấy Trần Khiêm thì kích động đứng dậy.

“Chẳng lẽ ông vẫn luôn giữ tư thế này khi trốn ở đây à?” Trần Khiêm cười nói.

“Ừm, vì đại nhân không cho tôi lộn xộn, nên tôi tìm được sơn động này đã trốn kỹ, rồi ngồi im đợi đại nhân tới đón tôi về!”

Lực Bá gãi đầu nói.

“Ông đừng mở miệng là gọi đại nhân như thế, Lực Bá à, nếu nói ra thì ông cũng là tiền bối của tôi, tôi chỉ có ngoại hình giống Thiên thần đại nhân của ông thôi, chứ tôi không phải là Thiên thần mà ông tưởng tượng trong lòng đâu!”

Trần Khiêm thẳng thắn nói.

“Không được, đừng nói ngài đang nắm giữ ngọc bội Long Huyết, chỉ cần nghe hơi thở trên người ngài, tôi đã cảm nhận được, ngài chính là Thiên thần đại nhân.”

“Tôi nói mà, mấy ngày nay, bị mấy người đó nhốt trong hang động đó, tôi cứ thấy trong lòng rộn rạo, hóa ra là do là Thiên thân đại nhân sắp tới đây.”

Lực Bá cung kính nói.

Trần Khiêm hơi do dự.

Vân Tỉnh nói mình chính là anh Thiên thần.

Hình như miếng ngọc bội này cũng nhận ra sự tồn †ại của chủ nhân, lúc trước mình vừa chạm vào, nó đã dung hợp cho mình rất nhiều ký ức.

Bây giờ Lực Bá cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh Thiên thần trên người mình.

Chẳng lẽ mình thật sự là Thiên thần à? Nói một cách chính xác thì Thiên thần là kiếp trước của mình, còn mình là kiếp này của anh ấy sao?

Trong lòng Trần Khiêm đã sớm nghỉ ngờ về điều này.

Từng sự trùng hợp nối tiếp nhau, gần như cũng kiểm chứng cho điều này.

“Về chuyện thân phận của tôi thì để sau hãng nói, nhưng ông đừng gọi tôi là đại nhân nữa, tôi nghe rất khó chịu.”

Trần Khiêm cười khổ nói. Lực Bá căng thẳng: “Chẳng lẽ đại nhân ghét bỏ Lực

Bá, không muốn giữ lại Lực Bá bên cạnh ngài để làm trâu làm ngựa nữa sao?”

“Tôi không có ý đó... Haizz, nếu ông thật sự muốn gọi thì cứ gọi tên tôi đi. Tôi tên là Trần Khiêm!”

Lực Bá lắc đầu nói: “Bằng không tôi học theo mấy người kia, gọi ngài là cậu Trần nhé? Bọn họ cũng gọi người kia là cậu Trang.”

“Được”

Trần Khiêm chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ: “Đúng rồi Lực Bá, ông tới từ đâu thế? Trông ông không giống với người ở chỗ chúng tôi.”

Hai người tìm một nơi trong sơn động rồi ngồi xuống, sau đó Trần Khiêm tò mò hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn