Thiên Mệnh Chí Tôn


Trong lòng Lực Bá rất kính nể Trần Khiêm, cũng có thể nói là kính nể Thiên thần.

Có mối quan hệ này.

Cộng thêm việc Trần Khiêm đã cứu ông ta, nhất là khi Trần Khiêm có vẻ ngoài điển trai, nói chuyện cũng giản dị gần gũi, làm Lực Bá cảm thấy rất chân thật.

Cảm giác này làm Lực Bá rất muốn nhận Trần Khiêm làm chủ nhân, như thể tìm được một người có thể nương tựa ở một nơi xa lạ.

Đương nhiên ông ta lập tức nói cho Trần Khiêm những gì mình biết.

“Cậu Trần, tôi chạy thoát ra ngoài từ một chiếc phi thuyền lớn, sau đó bất tri bất giác đi tới nơi này. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy nơi này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, giống như tôi đã từng sống ở đây rồi, nhưng dường như lại rất xa lạ” Lực Bá nói.

Cả người Trần Khiêm trở nên căng cứng.

“Phi thuyền lớn ư?” Anh ngạc nhiên hỏi.

Sau đó chăm chú lắng nghe Lực Bá kể lại ngọn nguồn mọi chuyện.

Hóa ra... Lúc Lực Bá còn rất rất nhỏ, ông ta không nói rõ là mình bao nhiêu tuổi, nhưng Trần Khiêm suy đoán, có lẽ là lúc ông ta được ba bốn tuổi.

Ông ta chỉ nhớ mơ hồ rằng, mình đã ngồi trên một chiếc phi thuyền lớn.

Hơn nữa trên phi thuyền có rất nhiêu người. Cũng có rất nhiều bạn nhỏ có thể chơi đùa. Bọn họ đều bị đưa tới một nơi.

Có người tiến hành chăm sóc chuyên môn cho bọn họ.

Mà Lực Bá là được lớn lên ở đó.

Từ nhỏ, ông ta đã tiếp nhận đủ loại huấn luyện, tham gia các cuộc tranh đấu lớn nhỏ.

Cho nên ông ta chỉ biết đánh đấm.

Hơn nữa nơi đó luôn có một truyền thuyết thần bí, đó chính là Thiên thần.

Nơi mà bọn họ sinh sống có hai tượng đá khổng lồ, đó chính là Thiên thần và cô gái mặc đồ trắng.

Bọn họ lớn lên trong môi trường truyền thuyết Thiên thần đó.

“Ý ông là các ông bị phi thuyền đó đưa đi sao? Ở nơi đó, thể phách của ông đã biến thành thế này sao?”

Trần Khiêm tò mò hỏi.

Anh cảm thấy có một cánh cửa thần bí nào đó ẩn nấp trong bóng tối, đang từ từ mở ra về phía mình.

Lực Bá gật đầu.

“Ừm, nhưng cậu Trần à, bây giờ cậu nhìn thấy tôi là tôi sau khi bị biến dị rồi!" Lực Bá nói, hình như ông ta cảm thấy hình dáng của mình khá thô bạo, nên vẻ mặt rất khó coi.

“Sau khi bị biến dị sao?”

“Đúng vậy, bây giờ tôi đang bị thương, cho nên không trở lại được. Ban đầu tôi vốn không có hình dáng này, nói tới cũng thật kỳ lạ, khoảng một tháng trước, từ khi tôi bắt đầu kế hoạch chạy trốn khỏi phi thuyền lớn. Lúc tôi thoát ra khỏi, tôi đã nhảy xuống biển, sau đó một tòa cung điện dưới đáy biển phát nổ, cung điện đó được người khác thi triển bí pháp, có thần uy, tôi là bị thần uy đó đánh trúng, nên ngất đi, cũng biến thành trạng thái lúc tôi chiến đấu, nên tạm thời không thể biến lại được!”

Lực Bá nói. “Nhảy xuống biển? Cung điện phát nổ sao?” Trần Khiêm đăm chiêu.

“Sau đó thì sao? Bọn họ không sai người bắt ông về à?”

Trần Khiêm vội hỏi.

“Chuyện này thì tôi không biết, lúc đó tôi đã hôn mê rồi, đến khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một hoang đảo, sau đó tôi trốn vào rừng, mãi đến mấy ngày trước, tôi mới chạm phải người nhà họ Trang, bọn họ dùng roi điện bắt tôi lại”

Trần Khiêm trầm tư, cảnh tượng phát nổ mà Lực Bá miêu tả giống hệt cảnh tượng lúc mình ở trong cung Hải Vương lúc trước.

Chẳng lẽ cung điện Hải Vương phát nổ đã làm Lực Bá hôn mê?

“Vậy chiếc phi thuyền lớn có hình dáng thế nào, ông có thể miêu tả sơ lược cho tôi biết không?” Trần Khiêm hỏi.

Sau đó Lực Bá dùng đôi tay vụng về của mình, bắt đầu vẽ trên đất, mấy phút sau, Lực Bá đã vẽ ra hình dáng cơ bản của chiếc phi thuyền.

“Hội Thái Dương!”

Trần Khiêm lập tức kích động đứng phắt dậy.

Mặc dù Lực Bá vẽ rất thô sơ, nhưng ngoại hình gần như giống hệt với phi hạm Hội Thái Dương được miêu tả trên vách đá.

Mí mắt Trần Khiêm giật điên cuồng.

Lực Bá là chạy thoát từ trong những người bị Hội Thái Dương bắt đi sao?

Hơn nữa vào hôm mình lặn xuống đáy biển, chiến hạm thần bí đó cũng cách mình không xa.

Toàn thân Trần Khiêm đều toát mồ hôi.

Nếu nói như vậy, Lực Bá là một trong người bị bắt đi nhưng ông ta đã thoát ra ngoài.

Trần Khiêm đưa ra một phỏng đoán táo bạo, hơn nữa chuyện này rất có khả năng.

“Đúng rồi, ông có nhận ra ký hiệu này không?”

Trần Khiêm vội vàng lấy Thánh Thủy Lệnh từ trong ngực mình ra, trên đó có ký hiệu của Hội Thái Dương.

Lực Bá cũng trợn tròn mắt.

“Đây chính là ký hiệu trên ngực mấy người đó!” Lực Bá nhìn thấy nó thì vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Đúng rồi! Quả nhiên Lực Bá đã thoát ra khỏi Hội Thái Dương, giờ Lực Bá chính là manh mối lớn nhất để tìm ra bí ẩn của Hội Thái Dương.”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn