Thiên Mệnh Chí Tôn


Không biết tại sao, cậu ta gặp được hai người họ, nhất là anh Trần Khiêm cho cậu †a cảm giác rất dễ gần.

Thủy Căn nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Cậu muốn học những thứ này, nhưng cậu vẫn chưa nói với bọn tôi sao cậu lại có khả năng đặc biệt đó? Sao cậu lại biết hôm nay bọn tôi sẽ đến chỗ cậu?”

Trần Khiêm cười khổ nói.

Tất nhiên, mình cũng không bảo Thủy Căn nói hết bí mật của cậu ta cho mình, mình sẽ cho cậu ta đạt được. những thứ cậu ta muốn.

“Đây là bí mật, cũng là bí mật lớn nhất của em. Nhưng anh Trần Khiêm phải giữ lời, nếu em nói với anh, anh với ông chú phải dạy em đấy nhé!”

Thủy Căn hỏi.

Quả thực cậu ta vô cùng muốn có võ công.

Lực Bá cười hi hi nói: “Cậu không nói khả năng đặc biệt của cậu thì bọn tôi đoán cũng được thôi, e là tên nhóc cậu có Thuận Phong Nhĩ đúng chứ?”

“Thuận Phong Nhĩ?” Trần Khiêm ngạc nhiên.

Quả thật nghe từ này rất huyền diệu, khó mà giải thích được.

Cho dù là mình thì cũng không đạt đến bước này được.

Nhưng rõ ràng, ở một số khía cạnh thì Lực Bá hiểu rõ hơn mình rất nhiều!

Quả nhiên Thủy Căn vô cùng kinh ngạc, mắt trợn lớn nói: “Chú có thể nhìn ra à!”

“Ha ha, bọn tôi không có năng lực giống như cậu, nhưng vẫn mạnh hơn cậu chứi” Lực Bá nói.

“Nhưng mà trông cậu cũng không giống như đã được huấn luyện, sao lại có khả năng đặc biệt nhỉ?” Lực Bá gãi đầu.

“Quả nhiên cháu đoán không sai mà, hai người cũng là người có bản lĩnh. He he, quả thực là cháu có Thuận Phong Nhĩ, cháu tính rồi, chỉ cần cháu muốn thì có thể nghe được âm thanh trong vòng năm trăm dặm, có nguy hiểm đến gần thì cháu cũng có thể cảm nhận được.” Thủy Căn nói.

“Ôi, cháu vốn tưởng rằng sau khi có được khả năng thần kỳ này thì cháu có thể phát tài rồi, nhưng cháu thấy Thuận Phong Nhĩ này gần như chẳng có tác dụng gì, cũng chẳng kiếm ra tiền. Ông nội cháu không có tiền chữa bệnh, cháu phải vào núi để hái thuốc!”

Thủy Căn thở dài nói.

“Lực Bá, làm thế nào mà Thuận Phong Nhĩ này xuất hiện được? Tôi đoán là thông qua cách nào đó để tai đột biến nhỉ? Người bình thường có muốn tu luyện cũng không được!" Trần Khiêm tò mò hỏi.

“Điều này phải hỏi tên nhóc Thủy Căn rồi, làm thế nào mà lúc ta có được nó. Trước đây lúc đột biến, năng lực mà tôi sinh ra là vô hạn!”

Lực Bá nói.

“Nhưng muốn đạt được kiểu đột biến này thì phải cần một số loại linh dược mới được!”

Trần Khiêm gật đầu.

Lực Bá đến từ Giới Vực, đó là một nơi xa lạ.

Nếu xuất hiện đột biến thì cũng có thể hiểu được, vậy Thủy Căn luôn sống ở đây, sao cậu ta lại có được. năng lực đặc biệt giống như Lực Bá chứ?

Trần Khiêm không khỏi nghi hoặc.

Vội hỏi Thủy Căn.

Đương nhiên Thủy Căn cũng không phải kẻ ngốc, tên nhóc này rất thông minh.

Bảo Trần Khiêm phải thề hết lần này đến lần khác sẽ dạy võ công cho cậu ta thì cậu ta mới chịu nói ra.

“Anh Trần Khiêm, em có khả năng này từ năm mười hai tuổi, trong một hang rắn ở trên núi. Em ăn một loại quả trong hang, sau đó thì trở nên như thế này. Hơn nữa trong hang còn có rất nhiều bức vẽ kỳ lạ...”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn