Thiên Mệnh Chí Tôn


“Nghe thế này thì cũng là một ý kiến không tồi đấy, với lại tao muốn hỏi mày vài câu, mày cứ thành thật trả lời cho hết, sau khi xong việc tao có thể cân nhắc không cho loại trùng phế này vào cơ thể mày!”

Trần Khiêm lạnh lùng cười.

“Anh... anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói hết, chỉ xin anh tha mạng cho tôi!”

Bây giờ Cổ Phong chỉ muốn sống, nói thật, anh ta đã bị loại trùng độc này của Trần Khiêm dọa rồi, vốn dĩ anh †a muốn lợi dụng uy phong của bà mình để khiến Trần Khiêm sợ hãi nhưng anh không hề sợ.

Hơn nữa thủ đoạn của người này còn rất nham hiểm thâm độc.

Tên khốn này!

Trong lòng Cổ Phong chỉ hận không thể ăn thịt Trần Khiêm.

Lúc này, buộc phải nói với Trần Khiêm cách để giải Đóa Hoa Quỷ và cách sử dụng Đóa Hoa Quỷ Mẫu, còn phải trả lời câu hỏi của Trần Khiêm.

“Chuyện anh muốn hỏi tôi đã nói hết rồi, chuyện anh không hỏi tôi cũng đã trả lời toàn bộ. Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?”

Cổ Phong ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm rồi hỏi.

“Tha cho mày? Chuyện của chúng ta thì xem như xong, nhưng mày chặt đứt cánh tay của Hinh Hinh, món nợ này tao vẫn chưa tính với mày! Cho nên, tao vẫn sẽ để loại trùng phế này vào người mày! Trần Khiêm cười nói. “Tên khốn, Trần Khiêm! Mày dám chơi tao?”

Gân xanh trên trán Cổ Phong nổi lên, giận dữ gào lên với Trần Khiêm.

“Là chơi mày đấy thì sao, mày tưởng tao sẽ tha cho. mày thật à! Thằng đần!”

Trần Khiêm lạnh lùng cười, cổ tay chuyển động, trùng phế vẫn đi vào cơ thể Cổ Phong.

“Thằng khốn, tao sẽ giết mày, để mày chết băm chết dằm, mày mau giải cho tao!”

Cổ Phong liều mạng giấy giụa.

Sự sợ hãi và giận dữ trộn lẫn với nhau, Cổ Phong đã trở nên điên cưồng.

“Giải? Mày biết tại sao nó được gọi là trùng phế không?”

Trần Khiêm nói.

“Tại sao?”

“Mặc dù nó cũng không được xem là loại trùng độc nhất trong bí pháp Trùng Thuật, nhưng nó lại là loại mạnh nhất. Tại sao lại nói như vậy, là bởi vì hoàn toàn không có cách nào để giải được nó. Trong bí pháp Trùng Thuật chỉ ghi lại cách để tạo ra nó chứ không nói cách để giải nó. Cho nên hoàn toàn không có cách giải, hơn nữa mày đừng nên vận chân khí nội kình làm gì, tao vẫn chưa kích hoạt loại trùng độc này, nhưng chỉ cần nó tiếp. xúc được v‹ kình thì nó sẽ tự động kích hoạt. Khi đó nó phát tác rồi thì mày đừng có trách tao đấy! Vì vậy sau này, cho dù có tìm được cao thủ giải trùng cho mày thì cũng không thể dùng chân khí để ép nó ra đâu!”

Trần Khiêm cười nói. “Cái gì? Không có cách giải? Mày! Mày!”

Cổ Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc. này chỉ dám tức giận chứ không dám nói.

Anh ta nắm chặt đất, muốn xin tha cũng vô dụng rồi. Loại trùng này đã đi vào cơ thể mình, chỉ cần một câu của Trần Khiêm thôi là cổ độc sẽ phát tác, đến lúc đó thực sự sẽ chết rất khó coi.

“Gậu Trần, đã làm xong hết rồi! Này, cháu trai này còn chưa chết à?”

Lực Bá quay về, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Đi qua đá Cổ Phong vài cái.

“Không giết hắn mà còn giữ lại làm gì?” Lực Bá hỏi.

*Ít nhiều gì cũng còn chút tác dụng, đợi lát nữa phế nội kình của hẳn rồi vứt xuống hầm đóng lại. Lực Bá, ông ở lại khu nhà cũ bảo vệ Mộc Mộc với dân làng. Mặc dù tôi đã bảo Cổ Phong gửi tin nhản để thuộc hạ của nhà họ Cổ chuyển mục tiêu, nhưng để đề phòng bất trắc nên ông ở lại đi!”

Trần Khiêm nói.

“Vâng cậu Trần, vậy cậu định làm gì?”

“Tôi phải đi tìm Tô Nhược Hi, tôi tự đi là được rồi!"

Trần Khiêm nói xong thì xoay người đi, anh phải tìm chị em Thủy Căn trước.

“Nhóc con, đi, ném mày xuống hầm!” Lực Bá xách Cổ Phong lên.

Cổ Phong giống như một con gà con, ngay cả rằm cũng không dám đánh.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn