Thiên Mệnh Chí Tôn


Cùng lúc này.

Nhà họ Cổ.

“Liên lạc được với Phong Nhi chưa? Chẳng phải nó đi bắt Trần Khiêm à, sao giờ còn chưa về nữa?”

Cổ Nguyệt Hà hỏi một thuộc hạ.

“Thưa bà chủ, đã đi bắt rồi, nhưng cậu Cổ Phong vừa gửi tin nhắn cho chúng tôi nói Trân Khiêm đã trốn vào núi, muốn chúng tôi vào núi tìm, sau đó điện thoại tắt nguồn, đến bây giờ cũng không liên lạc được! Chắc cũng. đã vào núi tìm Trần Khiêm rồi!”

Thuộc hạ cung kính nói.

“Trước mắt, cùng lắm Trần Khiêm cũng chỉ là một cao thủ ở cảnh giới Hóa Khí, Phong Nhi muốn bắt được cậu ta thì hoàn toàn không thành vấn đề. Huống hồ còn có bảo vật trấn giữ gia tộc của chúng ta, nó lấy Đóa Hoa Quỷ Mẫu đi, cho dù có gặp phải cao thủ như lần trước thì cũng không ngăn được pháp khí của nhà họ Cổ chúng ta rồi, sao lại lâu như vậy được?”

Cổ Nguyệt Hà không khỏi cau mày nói.

“Các người mau vào núi để yểm trợ cho Phong Nhi!”

“Vâng! Thưa bài”

Sau khi tên thuộc hạ này lui ra.

Lúc này, Cổ Nguyệt Hà mới quay đầu nhìn ra phía sau bức bình phong.

“Đừng trốn nữa, nghe lâu như vậy, phát hiện ra cháu từ lâu rồi!”

Cổ Nguyệt Hà lạnh giọng nói.

Lúc này, một cô gái chậm chạp bước ra từ sau tấm bình phong.

Gô ta chính là Cổ Vũ Tiêu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cổ Vũ Tiêu đã không quên được người đàn ông đó, trong lòng lúc nào cũng nhớ nhung.

Chỉ mong ngóng, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Hi vọng là Trần Khiêm đừng bị bà nội bắt được.

“Đến giờ vẫn chưa bắt được tên nhóc đó, trong lòng cháu hẳn rất vui nhỉ?” Cổ Nguyệt Hà nhìn Cổ Vũ Tiêu, lạnh lùng nói.

“Bà nội, tại sao nhất định phải bắt Trân Khiêm chứ? Anh ấy đâu có thù oán gì với chúng ta. Hơn nữa lần này anh ấy đặc biệt đến thăm bà nhưng bà lại móc nối với Cửu La Môn, trăm phương nghìn kế muốn hại anh ấy. Chẳng lẽ không thể ngồi xuống vui vẻ nói chuyện, tha cho anh ấy sao?”

Cổ Vũ Tiêu đỏ mắt cầu xin. “Hừ, cháu yêu cậu ta rồi chứ gì, bà thực sự không biết tên nhóc đó có sức hút gì mà từ nhỏ đến lớn cháu luôn từ chối những chàng trai khác nhưng vừa quen cậu †a vài ngày mà cháu lại chết mê chết mệt cậu ta như vậy

Cổ Nguyệt Hà tức giận.

“Cháu... cháu đâu có!”

Cổ Vũ Tiêu nghe thế thì căng thẳng kéo áo, mặt cũng phiếm đỏ.

“Không có? Đừng tự lừa dối mình, bà nội nóng lòng muốn tìm được cậu ta như vậy, ngoài việc đạt được mục đích tổ huấn xưa nay của nhà họ Gổ ra thì cũng vì muốn tốt cho cháu. Cháu yêu cậu ta thì đã định sẵn là bi kịch rồi, cháu sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Cậu ta mãi mãi không thể ở bên cháu, vả lại cậu ta cũng không phải người mà cháu có thể với tới, cháu có thể hiểu nỗi khổ ¡_ tâm của bà không?”

Cổ Nguyệt Hà vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng bà ta cũng là người từng trải.

Lúc này chỉ lộ ra vẻ đấu tranh, rồi bất lực nhìn cháu gái của mình.

“Tại sao? Tại sao ai cũng nói cháu với anh ấy ở bên nhau thì sẽ không có kết quả? Mọi người dựa vào đâu mà có thể nói như vậy chứ?” Cổ Vũ Tiêu hoang mang nói.

Nhớ đến những lời nói của ông Quỷ, lòng Cổ Vũ Tiêu lại tràn đây căm hận.

“Được, vốn dĩ không nên nói với cháu những chuyện này, nhưng sợ sau này cháu lại làm ra chuyện ngốc nghếch nên bà mới nói với cháu!”

Cổ Nguyệt Hà hít một hơi sâu, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng:

“Cháu có biết Trần Khiêm là ai không?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn