Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng mà, trong tim cô ấy chỉ có người kia, người đó là duy nhất, là chấp niệm của cô ấy. Dường như trên thế gian, ngoài anh ra, không ai có thể lọt vào mắt xanh của cô.

Ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt Cửu La Vương.

Hắn ta nghiến răng nói tiếp:

“Hơn nữa, khi tôi lấy được Cửu Chuyển Nguyên Thần, tôi sẽ trở thành bá chủ. Lúc đó, tôi sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ của tôi, trở thành người phụ nữ đứng đầu thiên hạ!”

Cô gái áo trắng bất lực lắc đầu, bóng dáng khuất dần rồi trở về chiếc quan tài Trường Sinh.

“Gô có ý gì chứ? Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?” Cửu La Vương rống giận.

Cổ Nguyệt Hà chắp tay sau lưng quan sát.

“Tôi nghĩ ý của cô ấy đã rất rõ ràng!” Cổ Nguyệt Hà nói.

“Ý gì chứ?”

“Người đã thấy qua đại bàng làm sao còn để mắt tới con cào cào trên bãi cỏI”

Cổ Nguyệt Hà vô thức nói. “Khốn nạn, bà nói cái khỉ gì vậy?”

Bao nhiêu sự phẫn nộ, Cửu La Vương đều bày hết ra mặt.

Cổ Nguyệt Hà giờ mới kịp phản ứng. Thì ra bà ta lỡ lời nói hết ra những điều đáng ra chỉ nên nghĩ trong lòng.

“Cửu La Vương, tôi nhỡ miệng rồi!”

Cổ Nguyệt Hà vội xin lỗi.

“Hừ, bà đi lo chuyện của bà đi, hiện tại, bản vương sẽ dùng pháp trận phong ấn cô ta, bắt cô ta chứng kiến tôi hoàn thành tất cả những việc tôi vừa nói!”

Nói rồi, Cửu La Vương biến thành vệt đen rút về lại trong ngọc Như Ý.

Về phần Trần Khiêm.

Trần Khiêm đã chữa khỏi cho mẹ của Tô Nhược Hi, còn đưa Tô Nhược Hi đi tiễn chị em Thủy Hà.

Theo lời Lực Bá thì phải đợi đến nửa đêm mới thực hiện được Đại Pháp Chiêu Hồn.

Vội cũng không được.

“Thủy Căn, hang rắn ở ngọn núi gần đây mà cậu nói, cậu còn nhớ không?”

Trần Khiêm chợt nhớ đến hang rắn nơi Thủy Căn đạt được thần thông.

Hang rắn đó hẳn phải chứa đựng rất nhiều thông tin.

Những thông tin này đều là thứ Trần Khiêm muốn biết.

Qua sự việc của nhà họ Cổ, Trần Khiêm mới hiểu ra.

Liều lĩnh đi tìm Mộc Vũ và chú Hai đồng nghĩa với tự tìm đến cái chết.

Hiểu được nhân sinh, biết được nhiều sự tình, về sau cũng phải trở thành một phần tử trên con đường này.

“Cái đó à, em nhớ chứ, đợt trước em có đi mấy lần, để em dẫn anh đi tìm, đại cai”

Thủy Căn gật đầu.

“Đợi đã, hang rắn? Hang rắn nào?”

Tô Nhược Hi có chút mơ hồ.

“Cho tôi đi nữa, tôi cũng muốn biết!” Cô ta tò mò nói. Bùm!

Lúc mọi người ở bên ngoài trò chuyện thì trong nhà vang lên tiếng bàn đổ chén rơi.

Liền sau đó là tiếng Thủy Hà hét lên.

“Hả? Sao vậy?”

Thủy Căn gọi lớn.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn