Thiên Mệnh Chí Tôn


Thủy Căn chạy ào vào trong nhà.

Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, một khẩu súng đã chĩa ngay vào trán cậu ta.

Một nhóm người áo đen khống chế Thủy Hà và ông nội của Thủy Căn bước ra.

“Đứng im, không ai được động đậy, ai động đậy bị đánh chết đừng trách!”

Một người đàn ông trung niên đứng đầu lạnh lùng quát.

Cùng lúc đó, hàng chục vệ sĩ lao ra từ gian phòng bên cạnh.

Chĩa súng vào những người ở đó. Đặc biệt là Trần Khiêm.

“Đại tiểu thư quả là liệu việc như thần, quả nhiên Trần Khiêm ở đây! Lần này chúng ta lập công lớn rồi!”

Người đàn ông trung niên hớn hở nói.

Từ trong nhà, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

Bên cạnh người phụ nữ là một người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, hai người vai kề vai, miệng nở nụ cười lạnh lùng.

“Anh Đoàn Phi, vẫn là anh lợi hại, vừa nhìn thấy thi thể của vệ sĩ nhà Tây Môn chúng ta, anh đã đoán ngay được là ai làm. Chúng ta đến đây mai phục thật sự tóm được Trần Khiêm. Ha ha ha, chúng ta lập tức báo cho. nhà họ Cổ, lần này chúng ta lập được công lớn rồi!”

Hai người này thì ra không phải ai xa lạ.

Anh ta là Đoàn Phi, đội trưởng trong đội đào tạo thử nghiệm của Hiệp hội Võ Đạo.

Trong bữa tiệc hôm trước đã bị chính mình đánh bại trước đám đông.

Còn cô gái không ai khác chính là Tây Môn Vũ của nhà Tây Môn.

Xem ra, bọn họ chưa bao giờ có ý định từ bỏ việc tìm kiếm Trần Khiêm.

Đám vệ sĩ gặp chuyện, lẽ ra không đến lượt hai người họ ta mặt điều tra, nhưng khi thuộc hạ tìm thấy thi thể đã hồi báo lại là những người này chết rất thảm, chắc chắn phải là do cao thủ ra tay.

Cho nên, Đoàn Phi đang dưỡng thương ở phủ Tây. Môn đã cùng Tây Môn Vũ đến.

Sau khi xem xét hiện trường, Đoàn Phi kết luận, ở Thái Thành, ngoài nhà họ Cổ thì không ai có được thực lực như vậy.

Nếu có, cũng chỉ có Trần Khiêm.

Cho nên anh ta rất hoài nghỉ, truy xét đến cùng thì †ìm đến được nhà Thủy Căn, mới có cảnh tượng hiện tại.

Không ngờ suy đoán của anh ta lại đúng, Trần Khiêm thực sự đã đến đây! Và đã giết chết vệ sĩ của nhà Tây Môn.

“Theo anh, nhờ có em phản ứng mau lẹ, nhanh chóng bố trí người vây bắt, nếu không sao chúng ta có thể dễ dàng bắt được Trần Khiêm như vậy!”

Đoàn Phi lắc đầu cười khổ.

Rồi anh ta quắc mắt nhìn Trần Khiêm, kẻ đã từng làm mình mất mặt.

“Không ngờ, người năng lực như mày lại rơi vào tay bọn tao. Tao còn biết mày rất lợi hại nên tao đã sắp xếp mấy chục người chĩa súng vào mày, tao khuyên mày ngoan ngoãn một chút, nếu không mày lập tức sẽ thành một tấm lưới đó!”

Đoàn Phi nói.

“Em Vũ, đừng vội báo chuyện này cho nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ đang gấp gáp tìm Trần Khiêm, có thể thấy Trần Khiêm quan trọng với bọn họ như thế nào. Nếu để nhà họ Cổ cướp hắn đi, chúng ta sẽ chẳng có được gì! Lựa chọn tốt nhất là gặp mặt bàn điều kiện với gia chủ nhà họ Cổ, moi được ít bí thuật từ bọn họ, nếu được như: vậy, chúng ta sẽ phát triển nhảy vọt!”

“Ở hiệp hội võ thuật, Đoàn Phi tao không có đối thủ!”

Mắt Đoàn Phi lóe lên một tia khát vọng.

“Anh Đoàn Phi nói đúng lắm, chúng ta đòi một ít của cải nữa. Nói không chừng nhà Tây Môn chúng ta sẽ trở thành gia tộc lớn mạnh nhất. Một mũi tên trúng hai đích. Anh Đoàn Phi thật lợi hại, em bái phục!”

Tây Môn Vũ hí hửng cười.

“Tôi nói này, hai người tự sướng xong chưa? Nói nhiều như vậy, túm lại các người vẫn chưa báo với nhà họ Cổ đúng không? Các người có chắc với mấy món đồ chơi này có thể tóm được tôi không?”

Trần Khiêm lạnh lùng quét mắt nhìn những tên vệ sĩ đang chĩa súng vào mình.

Dường như những vệ sĩ áo đen trước mặt anh chẳng có chút uy hiếp, mà chỉ giống như đám trẻ con nghịch súng nước.

Trần Khiêm thật muốn cười lớn.

“Hừ, Trần Khiêm, mày chết đến nơi còn to mồm. Hôm đó tao sơ suất mới thua mày, đó luôn là nỗi hổ thẹn của tao. Từ đó, tao thề rằng có một ngày tao sẽ giết chết mày! Mà bây giờ mày đã lọt vào tay tao rồi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn