Thiên Mệnh Chí Tôn


Đoàn Phi ho khan một tiếng, hiển nhiên vết thương nặng do bị Trần Khiêm đánh còn chưa lành.

"Còn nữa, Trần Khiêm, mối hận giữa chúng ta bây giờ tính luôn một thể đi. Lần này, cô chủ tao đây sẽ khiến mày thê thảm!”

Tây Môn Vũ hớn hở cười lớn.

“Haizz!"

Trần Khiêm lắc đầu.

“Mày lắc đầu cái gì?” Đoàn Phi nheo mắt hỏi.

“Tao biết, trong mắt mày tao chỉ là kẻ thua cuộc, mày coi thường tao dùng thủ đoạn, nhưng tao nói cho. mày biết, Đoàn Phi tao ngoài tỉnh thông võ công, thì sáu tuổi tao đã thông minh vượt trội. Cho nên, nói cho cùng, mày cũng sẽ thua dưới tay tao thôi, bằng mọi cách tao sẽ giết mày cho bằng được!”

“Ồ, sáu tuổi đã thông minh hơn người? Tao thật sự không nhìn ra đấy!” Trần Khiêm cười thành tiếng.

Đoàn Phi tức giận ngút trời.

Anh ta muốn xẻo miệng Trần Khiêm, dạy cho Trần Khiêm một bài học.

Trần Khiêm lại nói tiếp: “Bỏ đi, thả bạn tao và người nhà bạn tao ra. Tao sẽ tha cho mày một con đường sống. Nói cho cùng, giữa chúng ta cũng không phải thâm thù đại hận gì, tao từng thề ai mà dám động đến bạn tao, tao sẽ bắt người đó chết không có chỗ chôn. Nhưng mà lúc này bọn mày vẫn chưa làm gì quá đáng cả, tao có thể tha được!”

“Như mày đã nói, mày rất có thiên phú, sau này cố gắng rèn luyện nhất định mày sẽ có tương lai xán lạn trong giới võ thuật. Còn cô Tây Môn, tuy rằng cô bướng. bỉnh, khiến nhiều người không ưa, nhưng sau này kiếm một người chồng tốt, sống an phận một chút. Các người không cần phải chết ở đây, càng không nên vì nhà họ Cổ mà chết!”

Trần Hào thở dài.

“Ha ha ha hai”

“Tên nhãi này bị khờ hay sao?”

“Đúng vậy, bây giờ họng súng vây quanh hắn, không phải một mà là mấy chục, chỉ cần nhúc nhích là bị bắn vỡ sọ, vậy mà còn dám nói đến chuyện tha cho chúng †a? Ha ha hat”

Nhiều vệ sĩ suýt chết cười.

Giống như đang nhìn thấy một gã khờ.

“Trần Khiêm à Trân Khiêm, tao tưởng mày cũng là người thông minh, nhưng không ngờ, ngoài chút công phu ra thì mày chỉ là một gã khờ, mày nhĩn kĩ xem tình huống hiện tại là gì. Người của mày nằm trong tay chúng †ao, còn mày bị súng chĩa vào đầu, hay là mày mất trí rồi?”

Đoàn Phi cười lớn.

“Đúng rồi, lúc nãy mày nói gì, ai động đến bạn mày, mày giết người đó?”

Nói xong, Đoàn Phi cầm trên tay một con dao găm, liếc trên mặt Thủy Hạ.

A

Thủy Hạ hét lên, khuôn mặt đã ăn một vết dao.

“Ha ha ha, đây có tính là động đến không? Rồi mày định làm gì tao? Hay là cần tao quá đáng thêm chút nữa?”

Đoàn Phi lắc đầu cười cợt: “Rồi mày sẽ giết tao sao?”

“Haizz, tao đã cho mày hai cơ hội, nhưng mày vẫn cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết. Lúc đầu tao còn không chắc chắn, bây giờ xem ra hai đứa chúng mày thật sự cho rằng mấy cây súng này có thể dọa được tao! Ngu ngốc!”

Nói xong, Trần Khiêm vung tay.

Vù vù vùi

Súng trong tay hai mươi mấy người kia bị thổi văng lên trời.

Rồi rớt xuống đất như mưa, xếp thành hình số bốn. Cảnh tượng này diễn ra chỉ trong tích tắc.

“Gái gì?”

Đám đông khiếp đảm.

Nụ cười trên mặt Đoàn Phi trong phút chốc đông cứng lại.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn