Thiên Mệnh Chí Tôn


“Được, đây là lần đầu tiên anh muốn em đi theo anh, tất nhiên em phải đồng ý rồi!”

Vân Tinh cười quyến rũ. Trần Khiêm cũng khẽ gật đầu cười với cô ta.

Tất nhiên Trân Khiêm sẽ không nhắc đến bất kỳ chữ nào liên quan đến chuyện cứu cô gái mặc đồ trắng vào tối nay.

Nếu mình không thỏa hiệp một chút, n: hỡ bị cô †a phá hủy việc triệu hồi hồn phách của chị gái áo trắng thì sẽ được một mất mười.

“Thủy Căn, rốt cuộc động rắn đó nằm ở đâu vậy? Cậu có còn nhớ nơi đó không thế?”

Một tiếng sau, nhóm người bắt đầu xuất phát, Thủy Căn, cộng thêm Tô Nhược Hi và Vân Tỉnh tò mò đi theo Trân Khiêm.

Mấy người đi vào trong núi.

“Tất nhiên là nhớ rồi, nhưng nơi đó khá bí mật, để em nghĩ kỹ lại đãi”

Thủy Căn gãi đầu, lập tức đứng trên một gò đất:

“Tìm được rồi, chính là nơi này!”

Thủy Căn nhanh chóng nhảy xuống dưới, cào một bụi cỏ rậm rạp ra, một cửa động hình tròn cao gần bằng. một người xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc trước khi Thủy Căn còn nhỏ, đã từng cùng bạn vào núi chơi, rồi phát hiện ra hang động lớn này.

Còn cá cược xem ai dám đi vào trong. Sau khi Thủy Căn đi vào thì phát hiện ra một tấm da rắn rất lớn, vì ăn được một loại trái cây bên trong nên có được dị năng.

Cũng vì thế mà Thủy Căn gọi hang động này là động rắn.

Ban đầu, tất cả mọi người đều phải cúi người đi vào.

Sau khi tiến vào một đoạn thì hang động mới rộng rãi sáng sủa hơn.

Bên trong là một nhà đá khổng lồ đẹp mắt.

Mà tấm da rắn khổng lồ đó thì xuất hiện ở vị trí trung tâm hang động, không khó để tưởng tượng, con rắn lớn này không hề thua kém con mà mình gặp trong cung điện dưới sa mạc.

“Chính là chỗ này!”

Thủy Căn quen thuộc như trở về nhà, đi một vòng trong hang động tối đen, rồi lập tức cười nói.

Sau đó cậu ta bật đèn pin lên, làm cả nhà đá hơi tối đen bỗng trở nên sáng sủa.

Cuối cùng Trần Khiêm cũng nhìn thấy rõ, quả nhiên xung quanh hang động có khắc một số hình thù kỳ lạ.

Hơn nữa trong một khe đá còn có một loại cây rất xinh đẹp, nhưng trên cây này không hề trái.

“Đây là loài cây mà lúc trước em đã hái, nhưng bây giờ vẫn chưa có trái! Hình như từ khi em hái lúc nhỏ đã không còn ra trái nữa.”

Thủy Căn nói.

“Thật kỳ lạ, loài cây này được gọi là Linh Thánh Quả, là linh vật Thượng Cổ, mỗi lần chỉ nở một trái, cậu đúng là may mắn, đã được ăn trái đó. Nhưng Linh Thánh Quả này sẽ không có nhiều tác dụng trong Trái Đất có linh khí mỏng manh này.”

Rõ ràng Vân Tinh nhận ra loại cây này nên lập tức. cười nói.

“Ừm, cũng vì thế mà Thủy Căn có được một chút dị năng.”

Trần Khiêm nói một câu.

Nhưng ánh mắt của anh lại bị thu hút bởi hình vẽ trên đá trong hang động.

Có thể nhìn ra mấy hình vẽ trên đá này đã có từ lâu đời, thậm chí không thể dùng từ lâu đời để hình dung được, mà phải dùng từ cổ xưa mới thích hợp nhất.

Trần Khiêm nhìn lướt qua toàn bộ nội dung. Cảm thấy rất kỳ lạ.

Bởi vì từ những hình vẽ trên đá này, Trần Khiêm đã nhìn ra rất nhiều người có hình thù kỳ quái được khắc trong đó.

Ví dụ như có một người, rõ ràng anh nhìn thấy là hình người, nhưng lại mang một đôi cánh, càng quỷ dị hơn là còn có người có tới ba mắt.

Hơn nữa trong bức tranh còn có rất nhiều chim muông, nhưng không biết có phải cố ý hay không, mà khắc hình thể những chim muông rất to lớn.

Phía trên còn vẽ một sinh vật giống như một con dơi.

Hình thể của nó cực kỳ to lớn.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn