Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm trầm tư suy nghĩ, lúc trước mình và Cổ. Vũ Tiêu đi lấy đá Tị Thủy, đã từng phát hiện một con dơi †o lớn trong hầm mỏ, nó có đầu người.

Rất giống với con dơi trên tấm bích họa này.

Lúc đó mình còn tưởng rằng nó là dơi yêu tu luyện, bây giờ xem ra, liệu nó có phải sinh vật cổ xưa còn sống sót lại hay không?

Hơn nữa, vấn đề này thật sự quá quái dị.

“Cô có biết tấm bích họa này miêu tả thế giới nào. không? Gái này cũng là Trái Đất à?”

Trần Khiêm hỏi.

Vân Tinh cũng đang nhìn say mê, nghe Trần Khiêm hỏi vậy mới nói:

“Không sai, đây là Trái Đất, nhưng hình như là mười mấy triệu năm về trước, trong truyền thuyết, Trái Đất từng có một thời đại Văn minh, trong một số tư liệu ở Giới Vực tụi em, cũng từng lý giải một chút. Có lẽ đây là Văn minh thời tiền sử, nói chính xác hơn là, Trái Đất từng ồn tại một Văn minh Tu chân ngắn ngủi nhưng cực kỳ huy hoàng.”

Vân Tỉnh nói. Tô Nhược Hi nghe vậy thì khó hiểu, cô ta cũng nhìn đến ngây ngốc.

Nếu không phải Trần Khiêm từng trải qua rất nhiều chuyện, có lẽ bây giờ anh cũng phát ngốc rồi.

Anh đã sớm nghe nói, Trái Đất từng trải qua rất nhiều Văn minh thời tiền sử, hình như trước thời kỳ khủng long, từng tồn tại một nền Văn minh nhân loại đặc. biệt.

Mà rồng cũng sinh sống trong thời đại đó.

Nhưng thời đại này rất ngắn ngủi.

“Chẳng lẽ tấm bích họa này được để lại từ thời kỳ đó?”

Trần Khiêm tò mò hỏi.

“Nếu là tấm bích họa bình thường, tất nhiên sẽ không bảo tồn được đến ngày nay, bây giờ anh hãy dùng chân khí Huyền Thiên để tác động đến tấm bích họa này, để xem có thay đổi gì không?”

Vân Tỉnh tập trung quan sát.

Trần Khiêm cũng không hiểu lắm, nghe cô †a nói thế thì nhanh chóng dùng chân khí Huyền Thiên tác động thẳng lên tấm bích họa đó.

“ỒI Thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi, Trần Khiêm anh mau nhìn xem, trên tấm bích họa lại xuất hiện thêmnhiều người, nhiều thông tin nữa này!”

Tô Nhược Hi kinh ngạc thốt lên.

Trần Khiêm cũng nhìn thấy, lúc này hình như mọi thứ trên tấm bích họa đang hiện lên rất rõ.

“Tôi nghĩ thợ thủ công thời này đã dùng phương pháp ý niệm để lưu giữ vào tấm bích họa này, tất nhiên không thể so sánh thợ thủ công lúc đó với thợ thủ công bây giờ, bọn họ cũng có dị năng mạnh mẽ, phương thức lưu giữ này đang được sử dụng trong một số tông môn ở Giới Vực, chỉ cần có chân khí, nó sẽ hiện lên rất rõ.”

“Tôi nghĩ con rắn lớn cũng là vật phi phàm, nó dựa vào chân khí của mình rồi nuôi dưỡng ra một phần.”

Vân Tinh giải thích.

“Hóa ra là thế, xem ra những lời đồn đại không phải không có căn cứ, thật sự có một nền Văn minh kỳ dị từng tồn tại.”

Trần Khiêm gật đầu: “Ừm. Bây giờ tôi nhìn thấy hình như người, thậm chí là thú trên tấm bích họa này trông có vẻ đang tiến hành một hoạt động cúng tế, trước giờ. hình như người và yêu thú chưa từng hòa hợp như vậy, tất cả bọn họ đều tới từ các nơi, đang cúng bái với tượng. đá khổng lồ này.”

Trần Khiêm thử phiên dịch.

“Hình như em hiểu rồi, có lẽ tấm bích họa này chỉ phơi bày cuộc sống của họ trong một khu vực nhỏ, trong thời đại Văn minh của bọn họ, có thể làm cho bọn họ thành kính như vậy chỉ có thể là người trong truyền thuyết kia thôi.”

Vân Tinh nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Là ai thế?”

Quả nhiên dẫn Vân Tỉnh tới đây cũng không uổng công, cô ta thật sự biết rất nhiều chuyện.

“Đây cũng là truyền thuyết của Giới Vực, bởi vì Giới Vực là nơi giống với nền Văn minh tu chân thời tiền sử nhất trên Trái Đất, tất nhiên chỉ là tương tự, vẫn còn kém. xa thời đại kia, nói cách khác, một người bất kỳ trong thời đại đó đều có thể xưng bá trong Giới Vực, chứ đừng nói là Trái Đất hiện nay.”

“Em từng đọc một cuốn tài liệu cổ xưa ở Giới Vực, trong đó nói hình như người trong truyền thuyết đó là Đại năng Văn minh Tu chân đầu tiên đạt tới cảnh giới thân vàng bất diệt kể từ khi khai sinh ra Văn minh, là người vô địch trong thiên hạ! Chỉ sợ cũng chỉ có người đó mới có thể làm cho vạn vật ngũ hành quỳ bái như vậy.

“Thân vàng bất diệt sao?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn