Thiên Mệnh Chí Tôn


Tốc độ của mấy người kia cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc, Phương Kiển Nám đã nghe thấy rất rõ một tràng tiếng bước chân.

Sau đó cô ta nhìn thấy mười mấy người nhảy ra khỏi khu rừng.

“Phát hiện ra bọn họ rồi! Mau bao vây bọn họ lại!” Người dẫn đầu hưng phấn hét lên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đây là một công lao lớn, bọn họ sẽ tìm thấy Phương Kiển Nám đầu tiên.

Ánh mắt tất cả bọn họ đều lóe lên tia sáng, cho rằng thắng lợi đang ở ngay trước mắt.

“Dượng à, chúng ta làm sao đây? Bọn họ rất lợi hại.” Vẻ mặt Phương Kiển Nám căng thẳng, qua một khoảng thời gian dài tiếp xúc với bọn họ, Phương Kiển

Nám hiểu rất rõ thực lực của bọn họ.

“Ha ha, dượng sẽ để bọn họ ở lại đây, Kiển Nám cháu lùi ra sau đi!”

Trần Bình An khẽ cười nói. Sau đó, ông ấy mở chiếc túi đeo sau lưng ra.

Một cây cung lớn được chế tạo từ than đá xuất hiện trước mặt Phương Kiển Nám.

Sau đó cô ta nhìn thấy Trần Bình An cầm cung tên đó lên.

Lúc này, hai người chỉ cách mấy người kia có hai ba trăm mét.

Trần Bình An lập tức bản tên. Sau đó cô ta nhìn thấy một vệt sáng lướt qua, trong nháy mắt vệt sáng này đã bắn trúng nhóm người đó,

đồng thời còn bắn bật lại giữa mười mấy người.

Một lớp bụi bay lên, lúc kết thúc, mười mấy người này đã ngã hết xuống đất.

Vệt sáng này lại hóa thành cung tên lần nữa, rồi quay về tay Trần Bình An.

“Dượng à, dượng thật lợi hại!”

Phương Kiển Nám hít sâu một hơi.

“Bọn họ chết hết rồi sao?”

“Không phải, dượng thấy bọn họ không hề làm chuyện ác ý với cháu, cho nên chỉ đánh ngất bọn họ, ít nhất là trong vòng ba ngày tới, bọn họ sẽ chưa tỉnh lại!"

Trần Bình An cười lạnh nhạt: “Được rồi, chúng ta đi thôi, chắc chắn Tiểu Khiêm sẽ rất vui khi nhìn thấy cháu.”

Đợi đến khi Trần Bình An dẫn Phương Kiển Nám quay về, trời đã tối đen.

Trần Khiêm vẫn đang chuẩn bị cho thuật chiêu hồn tối nay, lúc nhìn thấy ông chú dẫn Phương Kiển Nám quay về.

Trần Khiêm thật sự rất vui. “Chú, Kiển Nám, hai người?” Trần Khiêm vui mừng.

Trước đây chuyện Phương Kiển Nám bị Vân Tỉnh bắt đi, còn bản thân mình lại chạy trốn, điều này luôn làm Trần Khiêm cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ Phương Kiển Nám sẽ xảy ra chuyện. Vây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Phương Kiển Nám cũng được cứu ra ngoài.

“Chú thấy cháu luôn nhắc tới con bé, cho nên chú giúp cháu cứu con bé ra, như vậy có thể chữa khỏi tâm bệnh của cháu.”

Ông chú nhìn Trần Khiêm cười nói. “Trần Khiêm!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm, Phương Kiển Nám cũng không khống chế được tâm trạng của mình, lập tức nhào vào lòng Trần Khiêm bắt đầu khóc lóc.

“Được rồi, cậu đã được cứu ra ngoài rồi, tôi cũng đang thỏa hiệp mấy chuyện với Vân Tinh, rồi chuẩn bị đổi cậu ra ngoài đây, chú không chỉ chữa khỏi tâm bệnh của cháu, mà còn giúp cháu một chuyện lớn nữa!”

Trần Khiêm cười nói.

“Hả? Trong hầm có tiếng gì vậy?”

Đúng lúc này, ông chú kinh ngạc hỏi.

“Lực Bá, anh dẫn Cổ Phong lên đây đi!”

Trần Khiêm nói một câu với Lực Bá ở trong hầm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn