Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tiểu Khiêm không hổ là con trai anh cả, thật sự có phong độ năm đó của anh cả!”

Trong lòng ông ấy cười khổ.

Bầu không khí trong bữa cơm này rất hòa hợp, nhưng mỗi người mang một tâm trạng.

Chẳng mấy chốc đã tới nửa đêm.

“Đây là lần đầu tiên cháu thử cách này, không biết có tác dụng hay không. Hai ngày tới có lẽ cô Tô sẽ khá cực khổ, nhưng tôi bảo đảm, cô sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Trần Khiêm an ủi Tô Nhược Hi.

Tô Nhược Hi đầu, sau đó ngồi xuống một bên, tao nhã nhắm mắt lại.

Còn Trần Khiêm thì ngồi khoanh chân, vận chuyển Thiên Huyền Công, mượn sức mạnh của ngọc bội Long Huyết, bắt đầu thử gọi hồn niệm của chị gái áo trắng.

Cùng lúc đó, trong mật thất nhà họ Cổ.

Trong quan tài thủy tỉnh Trường Sinh.

Một ánh sáng nhàn nhạt đang lóe lên.

Sau đó một bóng trắng lóe lên.

Thân hình cô gái áo trắng từ từ hiện lên, đang từ từ ngồi dậy trong quan tài Trường Sinh.

Trong mắt cô ấy hiện lên tia mong đợi đã từ rất lâu.

“Hôm nay sao cô lại ra ngoài? Chẳng lẽ cô cô đơn quá nên muốn tìm người nói chuyện à?”

Một tia sáng màu đen lóe lên, Cửu La Vương cũng hiện thân ở trước quan tài Trường Sinh.

Khóe miệng hắn ta nở nụ cười lạnh.

“Cửu La Vương, tôi khuyên anh một lần cuối cùng, đừng làm mấy chuyện vô ích nữa, có những người anh không thể đụng vào được, cũng có những vận mệnh anh không bao giờ thay đổi được.”

Cô gái áo trắng nhìn hẳn ta lắc đầu cười khổ.

“Tôi ghét nhất là vẻ mặt này của cô. Tôi nói cho cô biết, qua đêm nay, hồn phách của tôi đã được cô đọng thành thực chất, đến lúc đó, cho dù không cần dùng trận pháp phong ấn cô, tôi cũng không cần lo lắng cô sẽ chạy mất."

Cửu La Vương lạnh lùng nói.

“Dựa vào việc hút âm khí của người khác để tu luyện quỷ thân, Cửu La Vương, dù gì anh cũng xuất thân từ danh môn ở Giới Vực, bây giờ anh đã bị mê muội rồi, đây chính là tự giết chết chính mình!”

Cô gái áo trắng nhìn hắn ta, thấy hơi thương hại.

Trong lúc Cửu La Vương đang định nói gì đó.

Thì đột nhiên nhìn thấy quanh người cô ấy hiện lên ánh sáng, bên ngoài cũng có một tia sáng xuyên thẳng qua tường đá rồi chiếu vào đây, rất nhanh hai luồng sáng này đã hòa vào nhau.

“Đây... đây là thứ gì? Sao có thể xuyên qua trận pháp. của tôi được?”

Cửu La Vương kinh ngạc.

“Lúc nãy tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng tôi khuyên anh, mong anh nhớ rõ nói, đừng làm việc ác nữa, bằng không anh sẽ tự giết chết chính mình.”

Cô gái áo trắng nói.

Nói xong, ánh sáng trước người cô ấy càng chói mắt hơn.

Cửu La Vương định thi triển pháp thuật ngăn cản.

Nhưng hẳn ta phát hiện ra mình không thể tới gần ánh sáng này được.

“Rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?”

Hắn ta kinh hãi, khuôn mặt đã trở nên cực kỳ dữ tợn. Sau đó hắn ta nhìn thấy ánh sáng đó càng mãnh liệt hơn, bao bọc thân hình cô gái áo trắng, rồi biến mất cùng ánh sáng đó luôn...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn