Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ừm, nếu cậu đã nghĩ đủ mọi cách để tìm kiếm tôi, tôi nghĩ chắc chắn có người đã nói gì đó với cậu, bảo. cậu mang thi thể của tôi đi hợp táng với thi thể của Lăng Tiêu đúng không? Thật ra mục đích nằm trong miếng ngọc bội Long Huyết này, đây là thể thích ứng tỉnh khiết nhất, tôi có thể tu hành ở trong đó.”

La Tử Yên giải thích.

“Nói vậy là chị Tử Yên biết người thần bí đó là ai sao?”

“Tôi chỉ có thể đoán được đại khái chứ chưa thể chắc chắn được, muốn biết cụ thể thì phải đợi tôi tìm thấy Lăng Tiêu, để mấy cậu hoàn thành việc hợp táng, đến lúc đó tôi sẽ mượn sức mạnh của ngọc bội Long Huyết, như vậy việc cậu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao sẽ không còn xa nữa.”

La Tử Yên nói.

“Khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao của tôi?”

Trần Khiêm nghe vậy thì trong lòng hơi mơ màng.

Nhưng Trần Khiêm hiểu rõ ý này, cô ấy muốn mình quay lại thời đại chiến thần Lăng Tiêu.

Nếu vậy thì mình thật sự là đầu thai của anh Chiến thần rồi?

Trần Khiêm ngày càng kinh ngạc.

Thật sự đi đến nước này, trong lòng Trần Khiêm vẫn hơi khó chấp nhận.

Nếu thật sự khôi phục lại, vậy mình vẫn là mình của hiện tại chứ?

“Tất nhiên rồi, giữa hai người vẫn cách nhau rất xa, tôi chỉ có thể làm cho nguyên thần trở về đúng vị trí của mình, tôi nghĩ cậu đã khôi phục một phần nhỏ ký ức của Lăng Tiêu rồi, nhưng để khôi phục toàn bộ ký ức là điều không thể nào.”

“Nói vậy là cho dù nguyên thần trở về trên người tôi thì tôi vẫn là tôi của hiện tại?”

Trần Khiêm gần như thở phào nhẹ nhõm.

“Có thể nói là như vậy. Sao thế, cậu rất thích cậu của hiện tại à? Cậu không muốn trở về làm Lăng Tiêu trước kia sao?”

La Tử Yên hơi tò mò hỏi.

“Đúng vậy, tôi thích tôi của hiện tại, bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, ngược lại càng làm tôi thích tôi ở thời sinh viên nghèo khổ trước đây, so với việc làm chiến thần, tôi càng muốn làm một người bình thường.”

Trần Khiêm nở nụ cười khổ, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Nhưng cậu không thể nào ngăn cản mấy chuyện này được! Cũng không có cách nào thay đổi, nếu chuyện đã xảy ra rồi, cậu phải đối mặt với nó.”

Tử Yên nói.

“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đã đi trên con đường không có lối về rồi! Chuyện tôi có thể làm là ra sức làm tốt nhất!”

Tử Yên nở nụ cười vui mừng.

Trong lúc nói, anh nhìn thấy thân hình cô ấy khẽ lay động.

Sau đó anh nhìn thấy một tia sáng trắng tiến vào đỉnh đầu Tô Nhược Hi trong nháy mắt.

Chẳng mấy chốc, Tô Nhược Hi đã mở mắt ra. Nhưng cô ta không còn là Tô Nhược Hi ngày thường nữa, bây giờ ánh mắt cô ta đã mang phong cách hoàn toàn khác.

Trần Khiêm biết La Tử Yên đã nhập thể thành công rồi.

“Trước khi cậu khôi phục lại, tôi vẫn gọi cậu là Tiểu Khiêm nhé?”

La Tử Yên nói. Sau đó cô ấy nhìn về phía mọi người.

Trong đó, ông chú và Lực Bá đều mang vẻ mặt tôn kính.

Còn có mấy cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

La Tử Yên cười nói: “Nói mới nhớ, tôi có thể thuận lợi trở về đều nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người, sau này. chúng ta sẽ là bạn của nhau, Tử Yên tôi cảm ơn mọi người!”

“Chị đừng khách sáo, chị tiên nữ à, đây đều là chuyện tôi nên làm, có thể làm việc cho cô và chiến thần là niềm vinh hạnh của Lực Bá.”

Lực Bá ngại ngùng cười nói.

“Nhưng bây giờ chúng ta không nên ở lại nơi này quá lâu, Cửu La Vương đã biết tôi được Tiểu Khiêm cứu đi rồi. Tôi tin rằng, dựa vào trí thông minh của hắn ta, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ biết được chuyện gì đang diễn ra, đồng thời lần theo tới đây, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi."

La Tử Yên nói.

“Tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi, cho nên sáng nay tôi đã bảo Lực Bá và Mộc Mộc thu xếp đưa toàn bộ người trong thôn tới ở trong một tiểu khu mới, vì tôi sợ rằng sẽ có người lần theo dấu vết tới đây.”

Trần Khiêm nói.

“Ừm, cho nên chúng ta mau rời khỏi đây đi, phải đi ngay lập tức!”

La Tử Yên nói.

Nói xong, hình như cô ấy chợt nghĩ tới điều gì đó nên nói:

“Đúng rồi Tiểu Khiêm, vẫn còn một chuyện tôi muốn nói với cậu!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn