Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chuyện gì thế?”

Trần Khiêm hỏi.

“Tôi bị Cửu La Vương phong ấn trong mật thất của nhà họ Cổ, mặc dù bị phong ấn nhưng tôi vẫn biết được toàn bộ chuyện của nhà họ Cổ, hình như hai người bạn của cậu, đã bị nhà họ Cổ bắt đi. Bọn họ một người họ Thiết, một người họ Bạch, bị giam giữ trong mật thất dưới lòng đất của nhà họ Cổi”

“Chú nói mà, mấy ngày trước Tiểu Khiêm từng nhờ chú hỏi thăm tin tức của Thiết Thành, chú đã tìm hiểu liên tục nhưng không tìm được gì, thì ra đã bị nhà họ Cổ. bắt đi!”

Trần Bình An lắc đầu nói.

Chuyện Trần Khiêm lo lắng nhất đã xảy ra.

Đêm đó mình suýt chút đã dính bãy của nhà họ Cổ, còn suýt chút bị Häc Tướng giết chết, mà Thiết Thành thì ở khách sạn chờ mình.

Nói vậy thì chắc chắn người nhà họ Cổ đã chuẩn bị từ hai phía, chắc chắn Thiết Thành đang gặp nguy hiểm.

Huống chỉ mình còn là anh em của Bạch Tiểu Phi, cậu ấy đang tham gia buổi huấn luyện ở nhà họ Gổ.

Căn cứ theo phong cách làm việc của nhà họ Cổ, cậu ấy cũng khó mà thoát.

“Chị Tử Yên, chú, hay là mọi người đi trước đi, cháu phải ở lại. Bây giờ cứu được Kiển Nám rồi, cháu cũng không thể để hai người anh em của cháu gặp chuyện được, cháu phải ở lại đây để cứu bọn họi”

Trần Khiêm nói.

“Tiểu Khiêm, chỉ mình cháu thôi à? Cháu không phải là đối thủ của Cửu La Vương kia!”

Trần Bình An lo lắng nói.

Mà La Tử Yên cũng lo lắng nhìn Trần Khiêm.

“Tất nhiên cháu hiểu bây giờ cháu chưa phải là đối thủ của Cửu La Vương cho nên cháu sẽ không đối đầu trực tiếp với hắn ta, cháu đã có cách để cứu họ mà vẫn thể thoát khỏi đó một cách toàn thây, mọi người yên tâm đi,

Trần Khiêm cười nói.

Vốn dĩ Trần Khiêm đã có ý định muốn trà trộn vào nhà họ Cổ để tìm hiểu tin tức nhà họ Cổ.

Nhưng bây giờ, đó phương pháp thích hợp nhất để cứu người.

Thấy Trần Khiêm kiên trì, mọi người cũng không khuyên anh nữa.

La Tử Yên cực kỳ yên tâm và tin tưởng Trần Khiêm.

“Bọn tôi sẽ đến sa mạc Tây Bắc trước, đợi cậu ở đó. Cửu La Vương cũng không biết chỗ của Lăng Tiêu, cho nên tạm thời nơi đó khá an toàn cho chúng tôi!”

La Tử Yên nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy! Cháu sẽ nhanh chóng sang đó để đoàn tụ với mọi người, để đảm bảo an toàn, tôi đề nghị bây giờ mọi người nên ở cùng với nhau nhé?”

Trần Khiêm nhìn mọi người nói.

Mọi người gật đầu.

Có lẽ bây giờ Cửu La Vương đã đuổi đến nên mọi người không dám trì hoãn thêm nữa, lên đường ngay.

Mà Trần Khiêm lại bắt lấy Cổ Phong đã như con chó bệnh, tạm biệt mọi người.

Anh dẫn anh ta vào trong núi sâu.

Toàn bộ khu nhà cũ đều trở nên yên tĩnh không một bóng người, không hề có chút ánh sáng nào.

Âm ầm ầm!

Không biết tự khi nào, một lượng lớn các cao thủ bay vọt vào khu nhà cũ tối tăm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn