Thiên Mệnh Chí Tôn


Mà dẫn đầu là một luồng khói màu đen.

Cuối cùng, bọn họ tập hợp trong sân.

Mà luồng khói đen đã biến thành hình người. Hắn ta lạnh lùng nhìn khoảng sân trống rỗng.

Lại nhìn vào giữa sân, nhìn thoáng qua chiếc tế đàn này.

“Chủ nhân, toàn bộ khu nhà cũ này không có ai cải” Hắc Tướng bước đến nói. “Bọn họ chạy rồi, hơn nữa mới chạy không bao lâu.”

Mà người này chính là Cửu La Vương.

Giờ phút này đôi mắt của Cửu La Vương đã biến thành màu đỏ, giống như một con quỷ trong bóng đêm.

“Vậy tôi sẽ dân thủ hạ xuống tìm kiếm xung quanh!”

Hắc Tướng nói.

“Không cần phải chia ra xung quanh, Hắc Tướng, anh dẫn người vào dãy núi phía Nam. Tôi nghĩ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ chỉ có thể vào sâu trong núi, tránh sự tìm kiếm của tôi!”

Mắt Cửu La Vương lóe sáng.

Đội ngũ tập trung lại ngay, hơn nữa nhanh chóng chạy vào sâu trong núi.

Cửu La Vương hít một hơi thật sâu, hắn ta siết chặt bàn tay mình:

“Tôi đã chờ ngày này gần mấy chục nghìn năm, Lăng Tiêu, La Tử Yên, lần này các người không thoát khỏi tay tôi đâu. Nhất định Cửu La Vương tôi phải có Cửu Chuyển Nguyên Thần, đứng đầu ba giới!”

Hắn ta nắm chặt tay, bởi vì siết quá chặt nên móng tay đã trắng toác.

Nhưng không thể che lấp được sát khí khổng lồ trên người Cửu La Vương.

Đêm nay, dường như toàn bộ thành viên của Cửu La Môn đều ra ngoài tiến vào núi sâu, tiến hành tìm kiếm lục soát.

Tất nhiên, vì không muốn Trần Khiêm trốn thoát nên nhà họ Cổ đã bắt tay với Cửu La Vương tìm kiếm ở các thành phố bên ngoài.

Làm đám người Trân Khiêm, cho dù có mọc cánh cũng không thể bay ra ngoài được.

Nhưng Cửu La Môn và nhà họ Cổ không thể ngờ được rằng, trước khi bọn họ chạy đến thì mọi người đã cấp tốc rời khỏi Thái Thành, chạy thẳng đến sa mạc Tây Bắc.

Thoáng chốc, trời đã rạng sáng.

Hắc Tướng dẫn một nhóm nhỏ khoảng bốn năm người.

Đang tìm kiếm bên trong rừng rậm.

“Hắc Tướng, phía trước có người!” Một tên thuộc hạ kêu lên.

Ánh sáng chợt lóe, đám người đó đã bước đến bên cạnh người đó.

Thấy người đó quần áo tả tơi, cơ thể đầy rẫy vết thương.

Đang bò lên rất khổ sở.

“Hả? Cậu Cổ?”

Hắc Tướng vừa thấy thì kinh hãi.

Vài ngày trước, hắn ta nghe nói rằng cậu Cổ đã dẫn người vào trong núi sâu tìm kiếm tung tích của Trần Khiêm nhưng không thể liên lạc được.

Mấy ngày nay, bà cụ nhà họ Cổ đã phát hiện một vài manh mối, cử rất nhiều người vào núi sâu tìm kiếm nhưng chưa có kết quả.

Không ngờ, quả nhiên cậu Cổ đã xảy ra chuyện.

“Hắc Tướng, gặp anh thì tôi yên tâm rồi, nhanh lên, cứu tôi nhanh lên!”

Cổ Phong vừa gặp Hắc Tướng thì kích động phát khóc.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn