Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cậu Cổ yên tâm, có tôi ở đây, cậu sẽ không bị gì đâu, ai làm cậu bị thương?”

Häc Tướng hỏi.

“Là Trần Khiêm, vài ngày trước, tôi tìm được tung tích anh ta ở khu nhà cũ nhưng không biết anh ta tìm đâu ra được một cao thủ thực lực cao cường, tôi bị người đó đánh đến mức không có sức chống trả. Trần Khiêm bắt tôi lại, trồng cổ độc trong cơ thể tôi, tra tấn tôi bằng đủ mọi cách. Tối qua, anh ta đã làm phép triệu hồi linh hồn của cô gái áo trắng, anh ta dẫn tôi vào khu rừng này. Tôi không biết anh ta có ý định gì nhưng nhân lúc anh ta chưa chuẩn bị, tôi chạy trốn!”

Cổ Phong nói.

“Quả nhiên, chủ nhân nói đúng rồi, quả nhiên Trân Khiêm trốn vào núi sâu, thảo nào nhà họ Cổ đã vào núi tìm tung tích của cậu vài ngày rồi mà vẫn không tìm được, thì ra cậu bị nhốt trong khu nhà cũ!”

Hắc Tướng quay đầu nói với cấp dưới:

“Mấy người các cậu ra truyền lệnh là tăng cường tìm kiếm trong khu rừng rậm, Trần Khiêm đang ở trong khu vực rừng, đừng để cậu ta chạy thoát.”

“Dạ"

“Cậu Cổ, bây giờ tôi sẽ cho người đưa cậu về nhà họ Cổ"

“Cảm ơn!"

Cổ Phong gật đầu.

“Cậu Phong về rồi, bà chủ, cậu Phong về rồi!”

Nhà họ Cổ.

Một người làm đang chạy như điên.

“Cái gì? Phong Nhi về rồi hả?”

Cổ Nguyệt Hà vừa mừng vừa sợ.

Đã nhiều ngày trôi qua, lúc nào bà ta cũng bất an, cứ cảm thấy hình như Phong Nhi đã gặp chuyện gì đó, bởi vì mí mắt bà ta cứ giật mãi.

“Nhưng mà cậu Phong bị thương nặng, bây giờ đang hôn mê!”

Người làm nói.

“Cái gì? Đưa tôi đi xem thử!”

Cổ Nguyệt Hà vội vàng chạy ra ngoài.

Quả nhiên, thấy Cổ Phong đang nằm bên ngoài, bị tra tấn đến mức không còn hình dáng con người nữa, cực kỳ đau lòng.

Sau khi Cổ Vũ Tiêu nghe được tin thì cũng đi theo bà nội.

“Phong Nhi? Sao cháu lại thành ra thế này? Là ai đã làm?”

Cổ Nguyệt Hà đau lòng hỏi.

“Chúng tôi phát hiện cậu Phong ở bên trong rừng rậm, cậu ấy bị Trần Khiêm và thuộc hạ của Trần Khiêm đánh bị thương nặng. Hơn nữa, Trần Khiêm còn trồng một loại cổ độc kỳ lạ trong cơ thể cậu Phong, lúc chúng tôi cứu cậu Phong, cậu ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng, bây giờ Trần Khiêm đã trốn vào rừng rậm!”

“Cái gì? Trần Khiêm!”

Cổ Nguyệt Hà hận đến hai mắt đỏ rực.

Rồi lại đau lòng bước đến bên cạnh Cổ Phong.

“Phong Nhi, cháu có nghe bà nội nói gì không? Cháu yên tâm đi, nhất định bà nội sẽ bắt được Trần Khiêm, sau đó sẽ băm vằm cậu ta ra”

Vuốt ve mặt của Cổ Phong, Cổ Nguyệt Hà nói.

Rầm!

Mà tay bà ta mới đụng vào, bỗng nhiên, Cổ Phong mở to mắt, giơ chân đá một cái thật mạnh vào bụng của Cổ Nguyệt Hà.

Cổ Nguyệt Hà không hề đề phòng.

Cũng chưa kịp dùng sức mạnh ngăn cản.

Lập tức bị đá bay thẳng ra ngoài, nện xuống đất thật mạnh.

“A? Bà nội!” Cổ Vũ Tiêu hoảng sợ.

“Đừng lại đây, đừng lại gần tôi!”

Mà Gổ Phong thì gào lên điên cuồng.

“Ta! Ta không sao, nhanh lên xem Phong Nhi bị gì trước đi, nó đã bị tra tấn rất nhiều, chắc chắn là bị thiệt thòi lắm!”

Khóe miệng Cổ Nguyệt Hà chảy máu tươi, nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn