Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đại ca đến rồi?”

Thiết Thành chưa kịp phản ứng lại.

“Ha ha, không bao lâu sau là chúng ta sẽ được cứu thôi, mẹ nó, nhà họ Cổ cứ đợi đó cho tôi, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ châm đuốc đốt hết nơi này!”

Bạch Tiểu Phi tức giận nói.

Lại nói đến Trần Khiêm, anh và Cổ Vũ Tiêu đã đến phòng của Cổ Nguyệt Hà.

Cách bài trí phòng của bà ta không hề phức tạp, trong phòng có bày một chiếc bàn làm việc.

Sau lưng là kệ sách.

“Đây là mật thất à?”

Cổ Phong hỏi.

*Ừ, bà nội có tổng cộng hai gian mật thất, không biết anh đã biết chưa, lần trước trong phòng làm việc chuyên dụng của bà nội có chứa một gian mật thất, đó là nơi giam giữ cô gái áo trắng. Khi còn nhỏ, tôi đã từng thấy bà nội bước ra từ trong đó nên hẳn khá giống gian mật thất trong phòng làm việc của bà nội.”

Cổ Vũ Tiêu nói.

Vừa nói, cô ta vừa bước đến bàn làm việc, chạm nhẹ vào ống đựng bút trên đó. .

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

Quả nhiên, ống đựng bút phát ra tiếng kêu răng rắc.

Sau đó, kệ sách chợt chuyển động, di chuyển sang bên cạnh.

Hang động đen như mực xuất hiện trước mặt hai người.

“Đây là lần đầu tiên cô thấy mật thất này à?”

Thấy Cổ Vũ Tiêu giật mình, Cổ Phong hỏi.

*Ừ, mật thất này rất khác mật thất lần trước, hơn nữa anh có cảm nhận được không, hình như hang động này có cảm giác rất lạnh lẽo?”

Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc nói.

“Vào đi rồi nói tiếp, cô đi sau lưng tôi!”

Nói thật, Trần Khiêm cũng cảm nhận được một lưồng cảm giác lạnh lếo, không những thế mà hơi thở phi phàm bản từ trong động ra làm Trần Khiêm cực kỳ kinh hãi.

Hai người vào ngay.

Đây là một hành lang rất dài.

Ngoài ra hành lang còn lắp đặt rất nhiều cơ quan ẩn.

Trong cơ quan ẩn bày biện rất nhiều thứ.

Cổ Vũ Tiêu thắp đèn dầu bên trong và quan sát xung quanh.

“Tìm được rồi!"

Cô ta mừng thầm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn