Thiên Mệnh Chí Tôn


Ngọc phù màu xanh lam đang nằm trong tay cô ta.

“Hơi thở của nó và hơi thở của pháp khí trên người Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành cực kỳ giống nhau, chắc. hẳn là cái này. Chuyện này không thể chậm trễ được,

chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Trần Khiêm cảm nhận được hơi thở kỳ lạ đó càng ngày càng mãnh liệt nên anh cũng hơi kiêng dè, nói.

“Được!” Nhưng mới vừa xoay người lại. Một tiếng ầm thật to.

Bên ngoài cửa động đã bị một thứ to như tảng đá chặn lại.

Trong nháy mắt, toàn bộ hành lang chìm trong yên tĩnh.

“A

Cổ Vũ Tiêu đang định đi vê phía trước nhìn xem thì bỗng nhiên bị một lực hút khổng lồ hút đi.

Phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lực hút này mạnh đến nỗi Trần Khiêm cũng cảm nhận được.

Bởi vậy anh lập tức sử dụng Thiên Huyền Công chặn lại.

Nhưng lực hút lại mạnh hơn nữa, cuối cùng Trần Khiêm cũng không thể chống lại nữa, mới vừa bất cẩn đã bị hút vào trong một cái động đen kịt.

Bịch bịch!

Hai tiếng, Trần Khiêm và Cổ Vũ Tiêu cùng ngã xuống đất.

Đây là một gian phòng phụ bằng đá.

Khoảnh khắc khi ngã xuống, đèn dầu khắp nơi chợt sáng lên.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Một luồng khói đen trôi nổi tối tăm đang xoay quanh khắp mọi nơi.

“Ha ha, ta đã đợi lâu thế rồi, ngoài Cổ Nguyệt Hà ra thì chắc chắn là có người khác vào nữa, chẳng lẽ hai đứa là con cháu của nhà họ Cổ ta à?”

Luồng khói đen vang lên một giọng nói già nua nhưng vang dội.

Làm người ta cảm thấy được thức tỉnh.

“Ông là ai? Tại sao lại ở nhà họ Cổ chúng tôi?”

Cổ Vũ Tiêu ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha ha? Nhà họ Cổ các cháu? Đây... là nhà họ Cổ của ta! Toàn bộ nhà họ Cổ này là do một tay ta sáng lập, hai đứa nhóc ranh các cháu chỉ là đời sau của ta mà thôi!"

Luồng khói đen nói, bỗng nhiên thay đổi, cuối cùng biến thành một ông lão xuất hiện trước mặt hai người.

Tóc ông ta bạc trắng, bộ râu rũ xuống ngực.

Vừa nhìn thì giống một lão đạo đã đắc đạo.

“Ông nói cái gì?”

Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn