Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chỉ cần có cơ thể của Trần Khiêm, ta sẽ quay lại đỉnh cao, đến lúc đó tất cả nhà họ Cổ cũng sẽ đến Giới Vực, đó sẽ là một thế giới tươi đẹp, mà nhà họ Cổ chúng †a sẽ trở thành bá chủ thế giới chân chính, đứng sừng sững trên đời!”

Ông tổ nhà họ Cổ khao khát cười to.

“Ông bắt chúng cháu đến đây là vì muốn kể những thứ này cho chúng tôi à?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.

“Ha ha ha, hỏi hay lắm, tất nhiên là không phải. Mặc dù cơ thể Trần Khiêm là chọn lựa tốt nhất nhưng đám người Cổ Nguyệt Hà quá ngu xuẩn, làm ta sốt ruột đợi một thời gian dài vậy rồi mà vẫn chưa thấy đâu. Hơn nữa ta lo Cổ Nguyệt Hà sẽ làm cơ thể mà ta chuẩn bị chào đón bị thương nên ta buộc phải xem xét đến việc trở lại thế giới trước. Cho nên ta muốn sử dụng một số cơ thể thích hợp làm thể thích ứng của ta!”

Ông tổ nhà họ Cổ nói.

“Đúng lúc này, hai đứa các cháu đến đây, lượng linh khí trên người hai người rất đủ, đặc biệt là bây giờ cháu đích tôn đứng kế bên cháu, ta cảm thấy không gì có thể hợp bằng cậu tai”

Ông tổ nhà họ Cổ nhìn Trần Khiêm chằm chằm nói.

“Cái gì? Anh ta là cháu đích tôn của ông mà ông cũng không tha à?”

Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc hỏi.

Nói thật lòng, nếu muốn hại Cổ Phong thật thì Cổ Vũ Tiêu chẳng hề thấy đau lòng gì.

Dù sao tính tình anh ta rất hung hăng độc ác, giết người như giết gà, giống như ác ma ngông cuồng, giết anh ta, lại là một chuyện tốt.

Nhưng khi biết người giết Cổ Phong lại là ông tổ mà bất kỳ ai trong nhà họ Cổ đều kính sợ, Cổ Vũ Tiêu cảm thấy cực kỳ khó chịu!

“Ta cũng không còn cách náo khác, nhưng mà bây giờ nhà họ Cổ đã cành lá xum xuê, cậu có thể hy sinh vì tương lai của nhà họ Cổ, mọi thứ xứng đáng mài!”

Ông tổ nhà họ Cổ cười gượng!

Mắt Trần Khiêm lóe lên sự sợ hãi!

Thảo nào khi mình bước vào đây đã cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm, anh không thể nào ngờ lão già này lại độc ác đến như vậy.

Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con!

Đến con cháu mình mà ông ta cũng không buông tha.

Theo bản năng, Trần Khiêm lùi lại một bước!

“Đừng sợ, ha ha, ông tổ sẽ cố gắng giảm bớt đau đớn cho cháu!”

Nói xong, ông tổ nhà họ Gổ cười lạnh rồi bước về

phía Trần Khiêm!

Mà Trần Khiêm thì lập tức dùng hết toàn bộ chân khí Thiên Huyền để ngăn cản!

Trong giây lát, hồn niệm này đã vọt đến trước mặt anhI

Am

Cho dù là có chân khí Thiên Huyền nhưng khi ông ta vọt đến, linh hồn anh vẫn cảm thấy chấn động nhẹ!

Ngăn cản chấn động như vậy làm toàn thân Trần Khiêm run rẩy, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu!

“Đừng sử dụng những đòn phản kháng không cần thiết nữa, nó sẽ chỉ làm cháu đau hơn mà thôi!”

Ông tổ cười dữ tợn!

Nhưng thoáng chốc, nụ cười của ông ta bỗng cứng lại, sau đó là không thể tin nổi!

“Pháp Di Hồn, ta đã tu luyện vô số lần, cực kỳ thành thạo, không thể có sai sót gì được! Sao lại thế này, mỗi khi ta đụng vào sức mạnh linh hồn của cháu thì sẽ có một luồng sức mạnh cưồn cuộn đánh gục tai”

Ông tổ nhà họ Cổ từ bỏ việc xâm nhập, lùi xa về sau, cách Trần Khiêm khoảng hơn mười mét.

Nhếch nhác nhìn Trần Khiêm, hoảng sợ nói.

Linh hồn của một người, cho dù mạnh mẽ hơn đi nữa thì căn cứ theo sức mạnh của ông ta, cũng không thể không cắn nuốt được. Huống chỉ con cháu nhà họ Cổ không có sức mạnh linh hồn như vậy.

Bây giờ, linh hồn của chàng trai trẻ tuổi này, đừng nói là xâm nhập, đến việc lại gần thôi đã suýt làm ông ta hồn phi phách tán.

Sao lại thế được? “Cậu... Cậu không phải con cháu nhà họ Cổ?”

Ông tổ nhà họ Cổ là người thông minh đến nhường nào, thoáng chốc đã nhận ra hình như mọi chuyện có gì đó sai sai.

Đặc biệt là sức mạnh ban nãy của chàng trai trẻ này, phải hình dung thế nào nhỉ, giống như là hủy thiên diệt địa, may mà mình rút ra kịp.

“Ông tổ, anh ta tên là Cổ Phong, sao lại không phải là con cháu nhà họ Cổ được?”

Cổ Vũ Tiêu giải thích hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn