Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tôi biết Cổ Phong, Cổ Nguyệt Hà luôn đào tạo cậu †a như người nối nghiệp. Ta biết rất rõ năng lực của Cổ Phong, nhưng sức mạnh linh hồn của người trước mặt làm ta cảm thấy rất kinh khủng, cho nên cậu ta không phải Cổ Phong!”

Ông tổ nhà họ Cổ kiêng dè.

Mà Gổ Vũ Tiêu cũng kinh ngạc nhìn về phía Cổ Phong.

Đúng là cô ta cũng cảm thấy có gì đó là lạ. Ánh mắt của Cổ Phong chưa bao giờ thế này.

“Ông nói hay lắm, đúng vậy, tôi không phải là Cổ Phong.”

Trân Khiêm bình tĩnh cười.

Anh cũng không biết tại sao lại thế, ban nãy khi anh bị lão già này công kích linh hồn, đúng là anh cảm thấy trời đất như quay cuồng, nhưng sau đó, từng luồng chân khí cuồn cuộn bao phủ cơ thể anh từ trên xuống dưới.

Chân khí dồi dào, giống như trận lụt làm vỡ đê, thẩm thấu từ trong cơ thể anh, làm toàn thân Trần Khiêm ngập. tràn sức mạnh.

Loại sức mạnh này, thậm chí còn xen lẫn hơi thở hủy diệt vô tận.

Làm Trần Khiêm chợt cảm thấy hình như mình không cần phải sợ lão già này.

“Hả? Anh... Anh không phải Cổ Phong? Vậy anh là ai?"

Cổ Vũ Tiêu ngạc nhiên hỏi.

“Người giết Cổ Phong!”

Trần Khiêm lạnh lùng nói.

“Cái gì, anh giết Cổ Phong rồi?”

Cổ Vũ Tiêu vội vàng lui về sau vài bước, nhưng thoáng chốc hình như cô ta đã đoán được rốt cuộc người trước mặt mình là ai.

Chẳng lẽ là anh ta?

Mà giờ phút này, ông tổ nhà họ Cổ đã bùng nổ.

“Nhóc con cậu hay lắm, chẳng những giết hại con cháu đời sau của ta mà còn giả mạo cậu ta bước vào mật thất, thảo nào chân khí trên người cậu lại khác với chân khí của người nhà họ Cổ đến vậy!”

Ông tổ nhà họ Cổ bước lên một bước.

Ông ta đang định ra tay nữa.

Nhưng rồi lại thoáng dừng chân.

Bởi vì ông ta nhìn thấy hình như xung quanh cơ thể Trần Khiêm đang có một luồng khói màu vàng lấp lánh.

Chính là khói vàng đã làm ông ta bị thương. “Đây là cái gì? Tại sao bây giờ sức mạnh linh hồn của cậu lại mạnh hơn nữa rồi? Trong vài cái chớp mắt ngắn ngủi mà tôi cảm thấy hơi thở trên người cậu lại tăng thêm vài bậc?”

Ông tổ nhà họ Cổ trợn mắt nhìn.

“Tôi cũng không biết, ban nãy khi ông tấn công, linh hồn của tôi đã bị va chạm mãnh liệt. Tôi cảm giác hình như có thứ gì đó đang bị đè ép trong cơ thể tôi, và bây giờ nó đã xuất hiện vết rách, đang điên cuồng phóng ra cơ thể tôi, không ngừng lấp đầy sức mạnh cho tôi!”

Trân Khiêm cũng cực kỳ tò mò, lạnh nhạt nói.

“Lấp đầy sức mạnh?”

Ông tổ nhà họ Cổ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, là loại sức mạnh hủy thiên diệt địa, ông tổ nhà họ Cổ, nói thật lòng, tôi cảm giác bây giờ tôi có thể giết ông trong vòng một giây! Tôi không biết ông đã làm thế nào?”

Trần Khiêm cũng ngạc nhiên nói.

“Tôi cảm thấy, là do cú đánh dùng hết sức mạnh của ông, chỉ bằng ông đánh lại lần nữa thử xem?”

Trần Khiêm cười gượng. “Chuyện này..." Ông tổ nhà họ Cổ thở hổn hển, bây giờ khói vàng xung quanh cơ thể Trần Khiêm, đã tạo thành hình tròn, hoàn toàn bao vây lấy Trân Khiêm, hơn nữa đã ngưng tụ xong.

Tản ra sức mạnh kinh khủng.

Nghe Trần Khiêm nói, ông ta không thể không lùi về sau một bước.

“Đây là tầng nguyên thần thứ nhất của Cửu Chuyển Kim Thân... Hình như đây là tiềm năng tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Nguyên Thần được phóng thích ra!”

Ông ta tập trung theo dõi, như hiểu ra điều gì đó.

Thoáng chốc, ông ta kinh hãi nhìn chàng trai trẻ trước mặt, trợn mắt đến mức tròng mắt sắp trồi ra:

“Cậu... Cậu là Trân Khiêm!!!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn