Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đừng hủy diệt tôi, đừng mài”

Trân Khiêm sẽ không nghe bất kỳ lời nào ông ta nói, anh biết rằng, thứ làm ông ta sợ hãi không phải là chân khí và năng lực của anh, ông ta đang sợ hãi hồn niệm của anh.

Bởi vì hồn niệm của anh mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Hồn niệm của mình có thể đánh tan ông ta trong nháy mắt.

“Đi chết đi!"

Trân Khiêm quát lên, sức mạnh tỉnh thân mạnh mẽ của hồn niệm bay thắng về phía ông tổ nhà họ Gổ.

Am

Ánh sáng vàng chợt lóe, đánh vào ánh sáng đen của ông ta.

Trong nháy mắt, toàn bộ ánh sáng đen bị đánh tan, biến mất.

Mạnh thật.

Trần Khiêm thầm nghĩ: Thì ra tiềm lực của mình đã được kích hoạt rồi, Cửu Chuyển Nguyên Thần, nếu thế thì mình đã thức tỉnh nguyên thần của chuyển thứ nhất, nếu hoàn toàn thức tỉnh đủ chín chuyển thì liệu có thể tiêu diệt thế giới thật không?

Trần Khiêm cũng thấy hoảng sợ.

Trân Khiêm bế Cổ Vũ Tiêu đang ngất xỉu lên, xé lớp da giả trên mặt xuống.

Trở lại diện mạo vốn có của mình.

Đang định đưa cô ta đi. Truyện Cung Đấu

Trân Khiêm lại nhìn đến chính giữa gian mật thất. Có một thiết bị kỳ lạ.

Hình như đây là một cái hồ, trên mặt hồ có treo một ngọn đèn màu lam.

Tản ra ánh sáng màu xanh lam.

Đang có rất nhiều chất lỏng màu xanh phóng ra từ trong đèn màu lam.

Giống như kiểu đài phun nước tự động.

“Chắc hẳn đây là thứ mà thằng nhóc Cổ Phong nói với mình? Cơ thạch dùng để tăng cường nội kình trong bí pháp gia tộc, đây là nơi phát ra sức mạnh của bí pháp gia tộc!”

Trân Khiêm thầm đoán. “Nếu đã đến đây rồi thì không thể về tay không được, Cổ Vũ Tiêu, tôi sẽ để lại một công thức tu luyện đặc biệt để báo đáp lại công ơn của cô, haiz, cuối cùng con đường của chúng ta không giống nhau!”

Trân Khiêm cười gượng lắc đầu.

Lập tức vận dụng sức mạnh chưởng về phía hòn cơ thạch.

Âm ầm ầm!

Trong nháy mắt, bệ đá vỡ nát, chất lỏng năng lượng trong hồ trực tiếp tràn xuống đất.

Khối cầu lóng lánh màu xanh lam bị va đập và lăn sang một bên.

“Tôi lấy thứ quan trọng nhất của bà, để xem đám mụ già các người còn lấy gì để ngang ngược!”

Trần Khiêm cầm khối cầu trong tay. Thoáng chốc, bóng dáng anh biến mất. Cùng lúc đó.

“Không hay rồi!”

Cổ Nguyệt Hà đang trong khu rừng rậm, đích thân tham gia chỉ huy công tác bắt giữ Trần Khiêm chợt cảm thấy phiền muộn, hơn nữa cảm giác hồi hộp đang dâng trao làm bà ta không thể không sợ hãi.

“Gia chủ, bà sao vậy?” Có thuộc hạ hỏi.

“Hình như trong nhà đã xảy ra chuyện gì thì phải, có người đã lung lay đến căn cơ rồi!”

Cổ Nguyệt Hà nhíu chặt mày nói, chuyện này làm bà †a không thể tin nổi. bởi vì căn cơ được giấu ở một nơi rất bí mật, huống chỉ còn có sự bảo vệ của người đó nữa, tại sao lại lung lay?”

Phải biết rằng, nếu nhà họ Cổ không có căn cơ này thì cũng tương đương với việc miệng ăn núi lở, tu vi sẽ

không tiến bộ được nữa.

Mà sau bao nhiêu năm, nhà họ Cổ vẫn chưa có thành viên bí pháp mới.

Lúc này.

“Gia chủ, tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Một tên thuộc hạ chạy như lừa, vội vã chạy lại đây. Nét mặt hoảng loạn.

Mắt Cổ Nguyệt Hà sáng rỡ, nhìn từ phía xa xa, hình như rất nhiều thành viên của nhà họ Cổ đang nâng một người vội vã chạy về phía này.

“Tìm được Trần Khiêm rồi à? Có cần phải hoảng loạn như vậy không?”

Cổ Nguyệt Hà cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình.

Thuộc hạ điên cuồng nuốt một ngụm nước bọt.

“Gia chủ, không... không phải Trần Khiêm, mà là thi thể của cậu Phong!”

Anh ta khóc lóc nói. “Cái gì? Thi thể của Phong Nhi?”

Tim Cổ Nguyệt Hà đau nhói, cú sốc mạnh này làm bà ta suýt chút đã ngất xỉu.

Nhưng khi thuộc hạ nâng thi thể của Cổ Phong lại đây, Cổ Nguyệt Hà được người khác dìu đã hoàn toàn

bủn rủn không còn chút sức lực nào.

Kiểm tra cẩn thận, đúng là cháu đích tôn Cổ Phong của mình.

Sao lại thế được?

Chẳng phải Phong Nhi đã về nhà rồi sao? Sao lại chết ở chỗ này?

Vậy thì Phong Nhi trong nhà là ai?

Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong lòng Cổ Nguyệt Hà.

Bà ta liên hệ với việc căn cơ xảy ra chuyện.

Bà ta chợt ngẩng đầu, kinh hãi: “Tiêu rồi, tất cả người nhà họ Cổ phải nhanh chóng quay về nhà họ Cổ”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn