Thiên Mệnh Chí Tôn


"Ông có biết họ bị ai đón đi không?"

Trân Khiêm hỏi.

"Chuyện này thì tôi không rõ, gần đây chỗ của chúng tôi rất đông khách qua lại, bọn họ đều mặc đồ tây đi giày da, trên ngực đều có đeo một kí hiệu đặc biệt, tôi nhớ bọn họ đều được những kẻ đó cung kính mời đi!"

Ông chủ kể lại.

Trân Khiêm gật gật đầu.

Sao ông chú không nhắn một lời để mình còn biết đường đi tìm họ?

Vậy xem ra dù họ có đi cũng không định rời đi quá lâu, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà đến giờ nhóm ông chú vẫn chưa về.

"Ấy chàng trai, cậu thấy chỗ kia không, hình như nhóm người dẫn bạn cậu đi mặc trang phục giống hệt mấy người đó, có phải là họ không?”

Lúc này ông chủ khách sạn chợt liếc mắt ra cửa.

Đột nhiên trỏ vào một nhóm gồm mười mấy người nói.

Trân Khiêm nhìn theo hướng đó.

Người dẫn đầu của nhóm người đó là một cô gái, vóc người cao gầy, mái tóc dài mà xoăn tự nhiên, trên người mặc một bộ đồ thể thao. Xem dáng người có vẻ cũng là con nhà võ.

Vẻ ngoài của cô ta vô cùng xinh đẹp, khinh trần thoát tục, vừa nhìn liền biết không phải dân bản xứ.

Cô ta đang nhàn nhã dạo phố.

Mười mấy người vệ sĩ đi theo phía sau bảo vệ cô ta.

Đúng như lời ông chủ nói, trên ngực mỗi người vệ sĩ đều có một kí hiệu hình tròn.

"Là bọn họ sao?”

Đầu mày Trần Khiêm nhíu lại, anh lập tức bước lên trước hỏi bọn họ chút chuyện.

"Cô chủ mau trở lại thôi, việc này vốn chỉ cần mình chúng tôi đi xử lí là được, hơn nữa tên Lôi Lão Hổ này là người âm hiểm giả dối, tôi lo ông ta sẽ sắp đặt cạm bẫy gì gây nguy hiểm cho cô thì sao!"

Người đàn ông trung niên theo sau lưng cô ta nói. Người đàn ông này mày thẳng mắt sắc, khí chất phi phàm, đôi bàn tay có nhiều vết chai, chắc chắc cũng là một cao thủ.

Ông ta liên tục đi theo sau tận tình khuyên nhủ cô gái này.

"Hừ, có cái gì to tát nào, chị đây chính là muốn để mấy người trong dòng họ đều nhìn thấy được năng lực làm việc của Đỗ Nhất Ngưng tôi cũng không hề kém bọn họ; chuyện ba tôi không làm được thì tôi có thể làm, người mà ba tôi không giải quyết được thì tôi có thể giải quyết! Được rồi, lát nữa mới đi gặp bọn họ cơ mà, bây giờ mấy người đừng có làm phiền tôi đi dạo phốt"

Đỗ Nhất Ngưng trông mới hai mươi ba hai mươi bốn xuân, tuy rằng vẻ ngoài xinh xắn nhưng có ai lại không biết cô ta là một bông hồng có gai.

Cực kỳ không dễ dây vào. Cho nên mấy tên vệ sĩ lập tức không dám khuyên thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là châm chậm theo sau cô ta.

"Tôi có chút chuyện xin hỏi cô đây một chứi

Trân Khiêm quan sát bọn họ một hồi liền tiến lên chặn trước mặt Đỗ Nhất Ngưng.

"Anh là ai?"

Đỗ Nhất Ngưng nhìn Trần Khiêm một lượt từ trên xuống dưới.

Người này ăn mặc thường thường, mặt mũi à, cũng chấp nhận được.

Nhưng đàn ông như vậy vẫn chưa lọt vào mắt của Đỗ Nhất Ngưng đâu, lập tức trong mắt cô ta lóe lên một tỉa khinh thường.

"Tôi muốn hỏi một chút, tôi có sáu người bạn bao gồm hai nam bốn nữ, lúc trước họ ở lại khách sạn này, nhưng tôi nghe ông chủ nói sáng sớm ngày hôm qua bọn họ đã được người khác đón đi rồi, họ do mọi người đưa đi sao?"

Trần Khiêm lễ phép nở nụ cười hỏi.

Anh quyết định vẫn nên dùng thân phận bình thường để làm quen với những người này.

"Cái thứ gì vậy chứ, anh là ai? Bạn mình bị ai đưa đi thì đi mà tìm người đó chứ hỏi tôi làm gì? Cái trò mèo. này của anh tôi thấy nhiều rồi, muốn cua gái mà còn cua đến trên đầu chị hai đây, không nhìn lại bản thân ở đẳng cấp gì, anh cũng xứng chắc?"

Đỗ Nhất Ngưng khinh bỉ.

Lúc cô ta nói chuyện, mấy tên vệ sĩ đứng sau đồng thời bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Khiêm, họ cố gắng dùng ánh mắt lạnh lẽo để dọa tên Sở Khanh này chạy nhanh nhanh đi...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn