Thiên Mệnh Chí Tôn


Một tháng trước, hình như trên toàn bộ địa phận Bắc Mạc đã xảy ra một số chuyện kì lạ.

Rất nhiều dòng họ đều dồn dập tới tụ tập ở chốn này.

Nhà họ Đỗ cũng là một trong số đó.

Lần này Đỗ Nhất Ngưng ra ngoài là đại biểu cho nhà họ Đỗ để tiến hành đàm phán với Lôi Lão Hổ, về nội dung đàm phán là gì thì không được biết.

Trần Khiêm không rảnh quan tâm mấy chuyện của bọn họ.

Chẳng bao lâu đoàn xe của Đỗ Nhất Ngưng đã đến trước cửa trang viên của nhà họ Lôi.

Trong ngoài trang viên đều được sắp xếp rất nhiều vệ sĩ. Lôi Lão Hổ là thủ lĩnh thế lực cả một vùng, là kẻ đứng đầu khu vực này.

Ông ta là một người đàn ông trung niên, vóc người mập mạp, mắt híp tí teo như một sợi chỉ.

"Cô Đỗ, tôi còn tưởng lần này các người sẽ không tới chứ, không ngờ lại chờ được cô Đỗ đích thân đến đây, tốt lắm, có quyết đoán, cô Đỗ không hổ là nữ trung hào kiệt"

Đôi mắt thèm thuồng ghê tởm của ông ta dạo một vòng trên người Đỗ Nhất Ngưng rồi nói.

"Lôi Lão Hổ, ông bớt lảm nhảm, chúng ta cứ tiếp đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn hỏi rõ ràng, vốn đã hẹn với nhau bốn gia tộc đồng tâm hiệp lực, cùng góp người góp của, cùng nhau khai thác chỗ di tích này, nhưng tại sao ông lại bỗng dưng đổi ý, cắt miếng bánh của nhà họ Đỗ chúng tôi thành phần nhỏ nhất? Ông có ý gì đây?"

Đỗ Nhất Ngưng hùng hồn chất vấn.

"Ha ha, cô Đỗ đúng là thẳng như ruột ngựa, cô nói không sai, kế hoạch ban đầu của chúng ta là chia đều di tích, thế nhưng nhà họ Hứa dồn lực nhiều nhất cũng là nhà phát hiện được di tích đầu tiên, còn nhà họ Đỗ mấy người hầu như không phải mất gì. Để giữ gìn công bằng thật sự, hai nhà còn lại nhất trí đồng ý đề nghị của nhà họ Hứa tôn họ lên làm người cầm đầu!"

Lôi Lão Hổ cười nói.

"Vớ vẩn, Lôi Lão Hổ, ông đừng có quên là nhà họ Đỗ chúng tôi mở ra được cánh cửa di tích đầu tiên, nếu không có nhà tôi, nói không chừng ba nhà các ông còn đang đứng ngoài phơi nắng đấy!"

Đỗ Nhất Ngưng tức giận phản bác.

Trần Khiêm đứng một bên nghe không được đầy đủ cho lắm nhưng cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện.

Di tích.

Trần Khiêm đang nghĩ có phải đám người này phát hiện được một nơi tương tự mộ cổ, đầu tiên là bốn nhà hợp tác nhưng lúc sau thì rõ ràng có người muốn lật lọng!

"Lôi Lão Hổ, ông đừng có quên ban đầu là ai đã cứu mạng ông, phường lòng lang dạ sói này!"

Đỗ Nhất Ngưng tức giận mắng.

"Hừ! Đỗ Nhất Ngưng, ghi nhớ phần tình cảm trước kia nên tôi mới nhẹ nhàng như vậy, con nhóc ranh đừng có mà hếch mặt lên trời thái quá. Xem ra hôm nay ông mày không dạy cho mày một bài học thì mày chưa biết tình hình tại đã chuyển biến sao rồi!"

"Vậy cũng tốt, đã tự dâng tới cửa tôi còn tiết kiệm được một chuyến mất công!"

Lôi Lão Hổ lập tức vung tay lên, một đám vệ sĩ tức khắc vọt tới, từng người rút súng vây bọn họ vào giữa.

"Lôi Lão Hổ, ông dám!" Đỗ Nhất Ngưng cả giận nói. Bốp!

Lôi Lão Hổ đi thắng tới cho Đỗ Nhất Ngưng một bạt tai thật mạnh.

"Con đàn bà thối, có gì mà tao không dám!"

"A Đạt, làm thịt bọn họ cho tôi!"

Đỗ Nhất Ngưng không ngờ Lôi Lão Hổ dám ra tay đánh mình thật.

Cô ta tức giận nói.

"Ha ha ha ha! A Đạt đúng là một cao thủ hiếm có, nói thật nhé, trước tôi vẫn kiêng dè nhà họ Đỗ mấy người chỉ vì kiêng dè A Đạt mà thôi! Truyền nhân đời thứ một trăm lẻ tám của Thiết Sa Chưởng! Rất ghê gớm!"

Lôi Lão Hổ không hề hoảng hốt cười.

"A Đạt, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, giết ông ta cho tôi ngay!"

Đỗ Nhất Ngưng quay sang quát vào mặt A Đạt vẫn luôn bất động.

"Ôi, cô chủ, tôi đã khuyên cô mấy lượt rồi, tốt nhất cứ yên vị trong nhà đi, lúc này đã không còn là lúc để cô bốc đồng rồi!"

A Đạt cười khổ, lắc đầu. Ông ta dẫn theo mấy tên vệ sĩ chậm rãi bước ra sau người Lôi Lão Hổ: "Cô chủ, giám đốc Lôi đối xử với cô như vậy đã quá tôn trọng cô rồi!"

Lý Đạt lắc đầu cười nói.

Phản bội!

Đỗ Nhất Ngưng trừng to hai mắt không thể tin nổi.

Lý Đạt lại dẫn theo vệ sĩ nhà họ Đỗ tập thể phản bội!

Nhìn lại vệ sĩ nhà họ Lôi vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta.

Tuy rằng Đỗ Nhất Ngưng cũng biết võ công, nhưng lúc này cũng hoảng sợ rụt lui về đẳng sau....


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn