Thiên Mệnh Chí Tôn


"Lần này cậu Trần là muốn tìm mấy bậc cao nhân hôm trước được tổng giám đốc Hứa mời đến làm khách, họ đều là bạn của cậu Trần, đồng thời cậu Trần cũng muốn đến thần tích thăm dò xem sao!"

Lúc này Lôi Lão Hổ như một đứa trẻ con đứng trước mặt người lớn là Trần Khiêm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hứa Văn Đông nghe xong lời này cũng phát hiện ra một vài manh mối.

Đặc biệt khi ông ta nghe được mấy kẻ sắp bị hạ độc trong sơn động lại là bạn của người này.

Chuyện này khiến ông ta càng cẩn thận kiêng dè hơn.

"Ồ, đâu có đâu có, hóa ra là bạn bè của các đại sư!"

Hứa Văn Đông cười cười đi qua muốn bắt tay với Trần Khiêm.

"Lăm lời vừa thôi, đưa tôi đi gặp họ!"

Ánh mắt sắc lạnh của Trần Khiêm quét qua căn phòng một lượt, đôi mắt khi nhìn về hướng Hứa Văn Đông chứa một tia lạnh rợn người.

Anh nói khẽ.

"Láo toétI"

Thấy Trần Khiêm ngạo mạn như vậy, Hứa Soái vô cùng tức giận.

"Soái Nhi, không được vô lễ!" Nhưng anh ta lại bị Hứa Văn Đông cản lại: "Được thôi, nếu chàng trai trẻ đã có ý muốn đi đến thần tích xem xét, tôi sẽ sai người dẫn cậu đi!"

Ngoài mặt thì ông ta hùa theo nhưng thật ra trong lòng đã có kế sách cả rồi.

Lập tức sai người dẫn Trần Khiêm đi trước. Trần Khiêm rời đi không lâu.

Hứa Soái tức giận đập bàn: "Ba, sao ba lại ngăn không cho con dạy dỗ thằng ranh ngông cuồng đó!"

"Ngu ngốc, con đừng quên mây kẻ kia đều là người có khả năng, người thanh niên đó tuy không nhìn ra có chỗ nào tài giỏi hơn người, nhưng con không chú ý thấy Lôi Lão Hổ và Đỗ Nhất Ngưng đứng trước mặt cậu ta đều im re không dám nói một lời sao? Có thể thấy được, người này sâu không lường được!"

Một vài chư: thể liếc mắt là biết.

trên giang hồ, Hứa Văn Đông vẫn có

Ông ta lập tức phân tích cho con trai.

"Vậy làm sao bây giờ? Phải đưa anh ta vào mộ cổ thật sao?"

Hứa Soái nhướng mày nói.

"Tất nhiên là không được rồi, để tránh chuyện phức tạp hơn, ba muốn nhờ bảy vị đại sư chặn giết cậu ta trên đường tới đó. Đến lúc đó lại hạ độc mấy kẻ bên trong mộ cổ, vậy là chúng ta thành công. Hừ, ba thấy, nhà họ Đỗ và Lôi Lão Hổ xem ra cũng hết tác dụng rồi!"

Hứa Văn Đông cười lạnh nói.

Mà Thất Quái khi nãy đã biến mất, không biết đã ngồi lại trên ghế salon từ bao giờ.

Bảy người híp mắt suy tư.

Thoạt nhìn như những bậc thần tăng đang nhập định.

Đây là việc rèn luyện phải làm mỗi ngày của mỗi một cao thủ, bọn họ nhắm mắt tập trung, để bản thân vẫn luôn chìm vào trong một loại trạng thái diệu kì.

“Chàng trai vừa rồi rất có thiên phú, nếu không phải tổng giám đốc Hứa yêu cầu, tôi đã có ý nhận cậu ta làm đệ tử kí danh của mình dạy dỗ thêm chút thuật học. Đáng tiếc, theo ý muốn của tổng giám đốc Hứa, cậu ta chỉ có thể chôn thây nơi này!"

Ông lão cầm đầu nhắm mắt nói.

"Đã làm hiền mọi người rồi!"

Hứa Văn Đồng vui mừng tột độ, vội bưng tách trà sâm nóng hổi, định lấy trà thay rượu cảm ơn.

Ông lão giơ tay từ chối "Không cần, chúng tôi đi một lát sẽ trở lại, trà cứ đặt xuống đi, về đến nơi cũng chưa lạnh được đâu!"

Ông lão cười tự tin.

Soạt!

Bọn họ lập tức biến mất.

Mà lúc này, trên ghế chỉ còn lại một người thanh niên đang ngồi khoanh chân, hắn là người xếp thứ bảy trong Thất Quái.

"Đại sư Ẩn Quân, sao đại sư lại không đi?"

Hứa Soái tò mò hỏi.

"Bởi sáu vị kia đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi ở lại để phụ trách nhận lấy quả ngọt chiến thắng cùng tông giám đốc Hứa là được!"

Người thanh niên tên Ẩn Quân cười nhạt nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn