Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm đang trên đường đi đến thần tích. Anh ngồi trên xe được Hứa Văn Đông sắp xếp.

Nhưng tài xế mới đi được nửa đường, đột nhiên lại không đi nữa.

Anh ta dừng xe, châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn vào kính chiếu hậu rồi cười.

"Sao lại dừng xe? Vẫn chưa tới kia mài" Trần Khiêm thản nhiên hỏi.

"Tôi biết là chưa đến nơi, chỉ là không muốn đi tiếp, mệt rồi, muốn nghỉ một lát!"

Trên mặt tài xế là vẻ cười cợt, anh ta nói.

"Mới đi được bao lâu đâu mà đã mệt rồi, tôi thấy là anh không muốn lái nữa. Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai, mau lái xe đi, đến nơi rồi anh muốn đi đâu cũng được, đừng có ăn no rửng mỡ kiếm chuyện nữa!"

Trần Khiêm lắc đầu. Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ, Trần Khiêm không muốn giết người tùy tiện, dùng sao sinh mạng là vô cùng trân quý.

Bằng không Trần Khiêm đã ra tay từ lâu, nào cần nhiều lời với bọn họ như vậy làm gì.

"Ha ha, mày tự đề cao mình quá rồi phải không?"

Tài xế cười lạnh.

Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, đã thấy có sáu người xuất hiện ở phía xa xa bọn họ như u linh, như ma

quỷ đột nhiên xuất hiện ở phía sau.

"Tôi biết rồi, là Hứa Văn Đông dặn anh đến nửa đường gì giết tôi, nên anh mới gan thế này nhỉ?"

Trần Khiêm cười lắc đầu.

"Đúng vậy, đó chính là kế hoạch của tổng giám đốc Hứa, thằng nhãi, mày đúng là bất hạnh, mau mau xuống xe chịu chết đi!"

Nói xong, tên tài xế liền nhảy ra khỏi xe.

Anh ta chạy sang một góc khoanh tay xem trò vui.

"Nên làm gì đây cậu Trần, sáu người đó giống hệt ma quỷ vậy!"

Lôi Lão Hổ ngồi chung xe với Trần Khiêm hoảng hốt nói.

"Sợ cái gì, cho dù họ là quỷ thật đi chăng nữa, tôi cũng phải là Chung Quỳ!"

Trần Khiêm cười đi xuống xe.

“Mấy người được Hứa Văng Đông sai tới giết tôi à

€ó phải sau khi giết được tôi còn định ra tay với cả nhóm bạn của tôi nữa không?”

Trần Khiêm cười hỏi.

"Đúng vậy, lão không nhìn sai người, cậu đúng là rất thông minh, giờ phải giết cậu thật là có hơi đáng tiếc!"

Ông lão cầm đầu lắc đầu.

"Phải đó, hơn nữa trông cậu ta còn ưa nhìn như vậy, chẳng thà trước cứ để chị đây sung sướng một hồi rồi hãy giết đi"

Một người phụ nữ trong số sáu người đó thè đầu lưỡi, nói một cách tham lam.

"Em Sáu, đừng nghịch ngợm như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi. Xử cậu ta trước, sau đó đến thần tích giết nốt những kẻ còn lại."

Ông lão nhìn ả ta đây bất đắc dĩ. "Thật ra có một việc thời gian qua tôi vẫn luôn băn

khoăn, không biết mọi người có thể giúp tôi giải đáp hay không?”

Trần Khiêm hiếu kỳ hỏi.

"Ồ, chúng tôi không ngại giải đáp thắc mắc cho kẻ sắp chết, nhưng mà cậu chỉ có hai phút thôi, nói cách khác, tính mạng của cậu chỉ còn hai phút nữa là chấm dứt!"

Ông lão nói.

"Tôi rất là tò mò, tôi đã gặp được không ít kẻ có tài năng giống như mấy người vậy, nhưng vì sao mỗi một người đều vọng tưởng có thể giết được tôi, lại còn vô cùng kiêu ngạo vì chút mưu kế và trí tuệ của mình?”

Trần Khiêm rất chân thành hỏi.

"Vấn đề này tôi có thể trả lời, bởi người lần này cậu chọc phải chính là hai cha con tổng giám đốc Hứa am hiểu việc sử dụng mưu lược cùng với sáu cao thủ mạnh nhất trên thế giới hiện tại, thế nên họ có thể nắm trong †ay sinh tử của cậu, quyết định được thời gian và địa điểm cậu phải mất mạng!"

Tên tài xế đứng trong góc cười nhạt nói.

"Đúng vậy, tên tổng giám đốc Hứa kia thích qua cầu rút ván, ắc hẳn từ lâu ông đã nghĩ ra cách giải quyết bảy người này rồi nhỉ? Nếu như bọn họ có khả năng giết được bạn bè của tôi thật ấy?"

Trần Khiêm hỏi.

"Mày... mày nói vớ vẩn gì vậy?" Tên tài xế tái mặt.

Sáu người kia tất nhiên không muốn nghe mấy lời như vậy, cứ như thể đang sỉ nhục trí thông minh của họ vậy.

"Được rồi, hai phút đã hết, cậu có thể nhận lấy cái chết!"

Ông lão lạnh nhạt nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn