Thiên Mệnh Chí Tôn


Cô ấy đã chờ thời khắc này suốt mấy chục nghìn năm, để chục nghìn năm sau hai người được gặp lại.

Nhưng, ai đã nhẫn tâm như vậy, đã trải qua nhiều sóng gió như thế nhưng vẫn không được gặp Lăng Tiêu lần cuối.

Đúng vậy, là gặp nhau lần cuối.

Theo lời của chị Tử Yên, chiến thần Lăng Tiêu, hồn phách của anh ấy, thật ra đã hoàn toàn tiêu tán từ hai mươi mấy năm trước, từ khi mình sinh ra.

Chỉ để lại một cái xác. Nhưng bây giờ, ngay cả thi thể cũng không còn.

“Cháu đã dùng trận pháp trong ngọc bội Long Huyết, hơn nữa vị trí nơi này cực kỳ bí ẩn, rốt cuộc là ai?”

Trần Khiêm siết chặt tay.

“Chú nhìn bên ngoài, trận pháp của cháu không phải bị phá mà bị người ta giải, giải dễ như trở bàn tay, hơn nữa hình như người đó còn cực kỳ quen với địa hình nơi đây, sau khi tiến vào đã chém con cự mãng này!”

Giờ phút này, sắc mặt Trần Bình An âm trầm, bước đến buồn rầu nói với Trần Khiêm.

Dù sao anh cảm thấy rất áy náy, mạng sống của anh được anh Lăng Tiêu gián tiếp cứu, mà suốt chặng đường. chị Tử Yên đã giúp mình nhiều như vậy nhưng mình lại không thể hoàn thành lời hứa giúp hai người họ đoàn viên. Ngược lại làm mất thi thể của anh Lăng Tiêu!

Từng giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má La Tử yên.

Trần Khiêm bên cạnh, cảm thấy tội lỗi, im lặng không nói gì,

Mà giọt nước mắt này, cuối cùng rơi xuống người của cự mãng dưới chân.

Tí tách! Nước mắt vang lên tiếng vọng.

Sau đó, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, trên người cự mãng này bắt đầu cô đọng từng đợt ánh sáng màu xanh.

Cuối cùng, sau khi ánh sáng màu xanh ngưng tụ xong, thành một luồng sáng.

La Tử Yên ngẩng đầu tò mò nhìn, Trần Khiêm cũng nhìn sang.

XI xì xì...

Luồng sáng màu xanh lá này bắt đầu phát ra một vài âm thanh kỳ lạ.

Sau đó, nó phát ra tiếng nói.

“Anh quay lại rồi!" Giọng nói này cực kỷ kỳ quặc, cũng không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe được nó đang nói gì.

“Mày là cự mãng à!?” Trần Khiêm kinh ngạc nhìn nó.

Nhìn thế nào cũng thấy năng lượng trước mắt này. cực kỳ giống hồn niệm của ông tổ nhà họ Cổ.

“Là tôi, tiếc rằng tôi đã chết rồi, chỉ có thể dùng cách này để gặp lại mọi người, tôi cố để hồn niệm mình không bị tiêu tán, cho đến khi ban nấy, tôi nhận được một tia linh lực, mới có thể miễn cưỡng tụ lại!”

Cự mãng nói chầm chậm.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mày đừng lo lắng, †ao sẽ đi tìm một thể thích ứng thích hợp, nếu mày có thể ngưng tụ hồn niệm, tao sẽ dùng Thiên Huyền Công giúp mày sống lại!”

Nói thật lòng, nghĩ lại cự mãng này cũng rất tội nghiệp, khi nó vẫn còn là một con rắn nhỏ đã bị người ta bắt đến làm thú giữ mộ, bị giam giữ suốt mấy chục. nghìn năm.

Bây giờ, cuối cùng nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, Trân Khiêm đã lên kế hoạch xong rồi, anh sẽ bao. trọn rừng rậm nguyên thủy để nó ở, sống tự do tự tại suốt quãng đời còn lại.

Mặc dù nó là động vật nhưng trong mắt Trần Khiêm, sự giúp đỡ lúc trong cổ mộ, Trần Khiêm đã đối xử với nó như một vị tiền bối của mình.

“Không có tác dụng gì đâu, hồn niệm mà tôi cố gắng giữ lại là để đợi mọi người đến, đã hai mươi mấy ngày trôi qua, tôi đã hết sạch hồn nguyên rồi. Bây giờ gần như. tôi chỉ còn một tia suy nghĩ, tôi muốn nói với anh vài chuyện, làm xong tôi sẽ tan biến, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian này, haiz!”

Cự mãng thở dài.

Có thể cảm nhận được sự khát khao của nó với thế giới bên ngoài và tâm trạng cô đơn hiện tại.

“Không đâu, tao sẽ giúp mày, tao có rất nhiều cách!”

Trần Khiêm vội vã nói.

“Tôi bị một lão già đeo mặt nạ giết, thực lực lão ta rất mạnh, nếu anh gặp thì phải cẩn thận. Bởi vì lão ta rất hiểu anh và cũng rất tàn nhẫn độc ác, thi thể chiến thần đã bị lão ta cướp đi, lão ta muốn chiếm thứ gì đó từ xác của chiến thần!”

Cự mãng yếu ớt nói.

“Lão già đeo mặt nạ?”

Trần Khiêm và La Tử Yên nhìn nhau.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn