Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cảm ơn anh, không ngờ trên thế giới này vẫn còn một người bạn nhớ đến tôi, tốt với tôi...”

Giọng nói biến mất thì thấy hồn niệm của cự mãng đã tan biến, giống như đom đóm trong đêm, sáng như sao, rải rác khắp nơi.

Trần Khiêm siết chặt tay.

Anh đã từng thề rằng sẽ không để những người bên cạnh mình phải tổn thương, mặc dù mình và cự mãng chỉ mới gặp nhau một lần nhưng lần đó nó đã giúp đỡ, cộng thêm lần hy sinh hồn niệm này, để nhắc nhở mình rằng cao thủ độc ác đã bắt đầu hành động.

Làm nó hồn phi phách tán. Trần Khiêm cũng xem nó như người trong nhà nhưng bản thân anh vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chết đi.

Hơn nữa anh bị người ta lợi dụng, đánh mất cả thi thể của anh Lăng Tiêu.

Bây giờ Trần Khiêm thật sự rất muốn tát cho mình vài cái!

Tội lỗi đến mức không có chỗ dung thân.

“Tiểu Khiêm, tôi không trách cậu, có lẽ đây là số phận! Cậu đừng áy náy, hơn nữa cậu phải bình tĩnh, đá vận mệnh nhắc nhở chúng ta vài địa điểm, ngoại trừ cổ mộ ra còn là nhà họ Trần. Chuyện cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đến gia tộc của cậu, cổ mộ đã xảy ra chuyện, tôi thật sự lo lắng gia tộc của cậu cũng đã bị công kích!”

Nghe xong, ánh mắt Trần Khiêm và Trân Bình An giật giật.

“Đá vận mệnh hiển thị cổ mộ bị một làn khói đen bao trùm, có cảm giác yên tĩnh quỷ dị, mà nhà họ Trần cũng thế!”

Mắt Trần Bình An hơi giật.

“Tiểu Khiêm, chúng ta phải nhanh chóng quay về!”

Nghe chị Tử Yên nhắc nhở như vậy, lòng Trần Khiêm cũng căng thẳng.

Đúng vậy, hung thủ này cực kỳ hiểu mình, như vậy chắc chắn cũng biết về gia tộc mình.

Chẳng lẽ gia tộc cũng xảy ra chuyện.

Điều này làm Trần Khiêm bắt đầu hoang mang lo sợ.

Dưới sự sắp xếp của Tử Yên, Lực Bá ở lại mai táng thi thể của cự mãng, hơn nữa bảo vệ mấy cô gái Phương

Kiển Nám quay về Nam Dương.

Anh, ông chú và chị Tử Yên, ba người sẽ quay về nhà họ Trần trước.

Căn cứ theo năng lực hiện tại của Trần Khiêm, quay về nhà họ Trần ở Nam Dương, chỉ cần vài tiếng là đến.

Bây giờ nhà họ Trần đang có chị Lam, Tử Nguyệt và Tân Nhã đang dưỡng bệnh.

Không biết các cô ấy thế nào.

Mặc dù có người trong hồn điện của ông nội canh gác nhưng người đó, đến cự mãng có tu vi như vậy mà cũng bị giết, nếu người đó thật sự có suy nghĩ muốn hại nhà họ Trần.

E rằng, không một ai trong nhà họ Trần có thể ngăn cản người đó.

“Đảo nhỏ trước mặt đó!”

Ba người Trần Khiêm, ông chú và La Tử Yên chạy đến.

Tu vi của Trần Khiêm đã cao hơn trước một ít, dừng trên đảo nhỏ.

Giờ phút này nhà họ Trần đã không còn phát triển và náo nhiệt như xưa.

Đảo to như vậy nhưng không một bóng người. Hơn nữa còn yên tĩnh một cách quỷ dị.

Chẳng lẽ giống như những gì đá vận mệnh đã hiển thị, cổ mộ và nhà họ Trần sẽ gặp bất trắc?

Máu trong người Trần Khiêm sôi trào.

Hai chân giống như bị rót chì.

Anh chậm rãi bước vào cửa nhà họ Trần...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn