Thiên Mệnh Chí Tôn


U ám, yên tĩnh.

Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Trần Khiêm bước. vào nhà họ Trần.

Anh lo lắng đề phòng, chưa bao giờ có thứ gì làm anh hoảng loạn như vậy, thậm chí anh không muốn bước. về phía trước, sợ mình sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng như trong cổ mộ.

Nhưng anh vẫn chậm rãi đi.

Kết quả phát hiện, dường như từ vài ngày trước, nhà họ Trần náo nhiệt đã không còn bước chân của kỳ ai.

Lông tơ Trần Khiêm dựng lên, anh mở linh thức của mình muốn tìm kiếm tất cả vết tích sự sống.

Nhưng lại rỗng tuếch.

Tốc độ của Trần Khiêm cực nhanh, thoáng chốc đã lật tung nhà họ Trần lên.

Kết quả làm Trần Khiêm vừa buồn bã vừa vui mừng. Bởi vì anh phát hiện toàn bộ nhà họ Trần không hề có dấu chân, không giống như cảnh tượng của hẹn ước Thánh Thủy.

Mọi người đi đâu hết rồi? Đây là nguyên nhân Trần Khiêm buồn bã.

Còn về vui mừng, là vì không phát hiện thi thể, không thể nói người thân mình đã xảy ra chuyện Mình còn một tia hy vọng đúng không?

Thoáng chốc, Trần Bình An và La Tử Yên cũng lần lượt cảm thấy.

Nhìn bộ dạng suy sụp của Trần Khiêm, không cần hỏi cũng biết kết quả là gì.

Đặc biệt là Trần Bình An, ông ấy xem xét sân, tâm trạng trở nên phức tạp.

“Đầu mất tích, cháu đã dùng linh thức tìm kiếm nhưng quanh đây chẳng có gì cả!”

Trần Khiêm siết chặt tay khẽ nói. “Tiểu Khiêm, cậu đừng lo lắng, như vậy thì nói không chừng tình hình sẽ có thay đổi tốt đẹp, bọn họ sẽ không saol”

La Tử Yên đến bên cạnh Trần Khiêm, khẽ kéo cánh tay Trần Khiêm nói.

“Ừm, nhưng mà cuối cùng người này là ai? Là cùng một người à? Đầu tiên mang thi thể của anh Lăng Tiêu đi, bây giờ còn không rõ tung tích của người nhà họ Trần!”

Trần Khiêm nhíu mày suy nghĩ.

“Hả?”

Đúng lúc này, hai người Trần Khiêm và Trần Bình An cùng đề phòng.

Cùng nhìn về giếng nước trong nhà. Giếng nước này đã có lịch sử.

Lúc này nhóm Trần Khiêm nhìn nó vì nghe bên trong phát ra một ít âm thanh.

Trần Bình An cực nhanh, lập tức xẹt qua duỗi tay tìm tòi, lôi một người từ trong giếng nước ra.

Đây là một người đàn ông trung niên mập mạp, toàn thân ướt đầm đề, rõ ràng là do chìm trong giếng nước.

Thảo nào, ông †a trốn trong giếng, mình dùng linh thức tìm cũng không tìm được ông ta.

Bởi vì bản thân giếng nước là một nơi âm khí cực kỳ nặng.

“Ông là ai? Tại sao lại trốn trong giếng nhà tôi?” Trần Khiêm nhíu mày hỏi.

Người này rất lạ, chắc chắn không phải người nhà họ Trần.

“Cậu Trần, tôi là Lý Văn, một giám đốc ở khu kinh tế Hoa Hạ, cậu Trần, gặp được cậu may quái”

Hiển nhiên người đàn ông trung niên mập mạp này biết Trần Khiêm, kích động đến mức quỳ xuông, khóc ròng với Trần Khiêm.

“Lý Văn, tại sao ông lại trốn trong giếng nhà tôi?” Trân Khiêm tò mò hỏi.

“Cậu Trần, bởi vì khu kinh tế Hoa Hạ xảy ra một ít vấn đề, tôi liên hệ với người trong trụ sở chính nhà họ Trân nhưng lại không liên lạc được, cứ bị ngắt máy. Có người nói hai ngày trước nhà họ Trần đã xảy ra chuyện, cho nên tôi đến nhà họ Trần báo cáo nhưng không ngờ lúc tiến vào nhà họ Trần, tôi đi thẳng vào, không có vệ sĩ canh cửa, tôi bước vào, đúng lúc thấy được...”

Lý Văn thở hổn hển.

“Thấy gì?”

Trần Khiêm vội vàng hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn