Thiên Mệnh Chí Tôn


“Một người luôn quan sát cháu?”

Điều này làm Trần Khiêm cảm thấy da đầu mình tê dại.

Thì ra cuộc sống đại học của mình cũng không bình yên, bị người ta âm thầm giám sát, huống chỉ là người như ông chú.

Trên thực tế, ban đầu từ khi nhìn thấy ông chú.

Trần Khiêm cũng đã phát hiện, ông chú rất hiểu mình, hơn nữa đêm đó ra tay cứu giúp, chắc chắn không. phải là ngẫu nhiên.

Sau này ở chung, càng phát hiện ông chú cực kỳ hiểu tính tình mình.

Có đôi khi Trần Khiêm cũng muốn hỏi những nghỉ ngờ của mình.

Nhưng hiển nhiên ông chú không muốn nói nhiều về chuyện này, sau đó từ từ xảy ra rất nhiều chuyện, Trần Khiêm chưa kịp dò hỏi nữa.

Cho đến bây giờ ông chú tự nhắc đến. Trần Khiêm mới hiểu thì ra có chuyện như vậy.

“Ừ, chú cũng không biết người đó đã âm thầm giám sát cháu bao lâu, chú phát hiện người đó là khi cháu rời khỏi huyện Bình An, lên năm nhất đại học. Sau khi thân phận của cháu lộ ra ngoài, sự quan sát của người đó đã đến mức không hề rời đi:

“Chú lo rằng người đó sẽ gây bất lợi cho cháu, luôn muốn điều tra rõ ràng, tại sao hắn ta lại theo dõi cháu, cuối cùng dụng ý của hắn ta là gì! Cho nên, vì để tiện hơn, sau đó chú đã hóa trang thành như vậy, vào làm trong nhà bếp, ha hai”

Trần Bình An cười gượng.

“Làm trong bếp của nhà ăn trường chúng cháu sao? Sao từ trước đến nay cháu chưa bao giờ nhìn thấy chú!”

Trần Khiêm thật sự là không nghĩ ra, đồng thời cũng cảm thấy không thể tin nổi, lúc đó, trong nhà ăn của trường mình có một ông chú thần thông như vậy.

“Đương nhiên rồi, lúc đó cháu nào quan tâm đến chú, hơn nữa chú thường hay ở sau bếp, cho dù ra ngoài cũng là âm thầm!”

Trần Bình An nói.

“Thế chú, tại sao chú lại đến trường tìm cháu? Hơn nữa, diện mạo vốn có của chú thế nào?” Trần Khiêm cảm giác ông chú đang nói cho mình một sự thật chôn giấu đã lâu.

“Ừ, vốn dĩ, theo những gì chú dự tính, trước khi hoàn toàn điều tra rõ người đứng sau màn, chú không muốn nhận cháu quá sớm nhưng chú nghỉ ngờ rất có khả năng những chuyện này do người đó làm ra! Chú tin rằng hắn †a cũng đã nhận ra sự tồn tại của chú! Lúc trước, nhiều năm trôi qua, chú đã quen dùng gương mặt này, ngay cả Kiển Nám chú cũng không nói tất cả tình hình thực tế. Bởi vì chú lo rằng, nếu nói toàn bộ sự thật sẽ để lộ tin tức cho người đứng sau màn. Nhưng bây giờ chú nghĩ, không cần nữa!”

Trần Bình An tập trung nói.

Sau đó nhìn Tiểu Khiêm tò mò nhìn mình chằm chằm.

Trần Bình An đặt tay bên tai mình, sau đó từ từ xé mặt nạ da người trên mặt mình xuống.

Lộ ra gương mặt cực kỳ tuấn tú.

Đúng vậy, mặc dù ông chú đã trung niên nhưng gương mặt này, có thể dùng từ tuấn tú để miêu tả.

Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là gương mặt này làm Trần Khiêm tròn mắt, chấn động toàn thân.

“Chú... chú Hai?”

Trần Khiêm kinh hãi, người trước mặt và chú Hai trên ảnh, giống nhau như đúc.

Trần Khiêm không thể tin nổi.

“Tiểu Khiêm, bây giờ cháu biết chú là ai rồi đúng không!”

Trần Bình An nói.

“Chú Hai, là chú thật à, chẳng phải chú đã?” Hơi thở Trần Khiêm dồn dập.

“Chuyện này, sau này chú sẽ từ từ giải thích cho cháu nghe, bây giờ việc cấp bách là tìm hiểu rõ tung tích của anh cả, chị dâu và hẹn ước Thánh Thủy! Hắn ta đưa tất cả người trong nhà chúng ta đi, chú không chắc về mục đích của hắn ta lắm nhưng chú cảm thấy, tạm thời trước mắt anh hai, chị dâu và mọi người sẽ không nguy. hiểm đến tính mạng. Hình như hắn ta có mục đích, chắc. chắn mục đích này không phải là giết mọi người!”

Trần Bình An bình tĩnh phân tích.

Trần Khiêm kích động nhìn chú Hai, gật đầu thật mạnh.

“Nhưng mà chú hai, nhiều năm trôi qua, chú đã từng đấu với người theo dõi cháu hay chưa, hoặc là có manh mối gì về người đó?”

Trần Khiêm vội hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn