Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm chỉ trừng mắt nhìn thoáng qua, loại con gái thế này, anh lười quan tâm đến cô ta.

Ngay lập tức, anh đi về phía sơn trang suối nước nóng.

Tất nhiên, Trần Khiêm đến sơn trang suối nước nóng không phải để nghỉ ngơi.

Mà là những người ở đó biết anh, có thể bảo bọn họ gọi điện cho Lý Chấn Quốc.

Thông báo anh đã đến rồi.

Lúc gọi điện thoại, Lý Chấn Quốc vừa nghe là anh, tất nhiên kinh hãi.

“Cậu Trần, cậu không sao chứ? Thế thì tốt quá!” Lý Chấn Quốc kích động nói.

“Ừ, có một số việc, em đang chờ anh về, muốn nghe anh giải thích!”

Trần Khiêm lạnh nhạt nói.

“Tôi hiểu rồi cậu Trần, bây giờ tôi đang quay về, tôi sẽ đích thân báo cáo chuyện này với cậu!”

Lý Chấn Quốc vội vã nói.

Nghe giọng của ông ấy, đúng là giống những gì chú Hai đã nói, xem ra chuyện này không phải ngẫu nhiên.

Mà đúng là Chấn Quốc cũng biết một vài điều bí mật.

Không biết bên Chấn Quốc có việc gì mà trông ông ấy rất vội vã, giọng điệu hơi hoảng loạn nên Trần Khiêm cũng không hỏi nhiều, chờ ngày mai ông ấy về.

Chờ đến hôm sau.

Trần Khiêm đợi Lý Chấn Quốc ở sơn trang suối nước. nóng.

Rảnh rỗi không có chuyện gì, Trần Khiêm đi dạo. trong sơn trang.

Còn nhớ lúc trước đến sơn trang chơi, lúc đó mình mới khôi phục thân phận cậu Trần không bao lâu? Đã

làm ra rất nhiều chuyện buồn cười ở đây.

Bây giờ nhớ lại, đó lại là khoảng thời gian đẹp đế nhất.

Đi tới đi lui trong sơn trang. Bên tai có tiếng ồn ào.

“Không có mắt à, có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không?”

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý"

“Hừ, sơn trang to như vậy, ai cũng vào đây làm phục. vụ được. Nếu muốn tìm thì cũng nên tìm người có mắt chứ? Ngất mất thôi, cô nói xem phải làm thế nào?”

Một cô gái đang nắm cổ áo của một nhân viên phục vụ, dùng ngón tay chỉ vào trán cô ấy.

Dưới đất, champagne đang chảy lênh láng.

Trông có vẻ như là cô phục vụ này bất cẩn làm đổ champagne lên người cô gái kia, hơn nữa hình như sau khi bị đụng phải, cô nhân viên kia đứng không vững.

Những việc này Trần Khiêm cũng không quan tâm, dù sao mâu thuẫn xung đột thế này là chuyện thường thấy ở các tụ điểm ăn chơi, anh tin nhân viên công tác sẽ xử lý thật tốt.

Nhưng khi Trần Khiêm nhìn thoáng qua bên này, khi thấy rõ diện mạo của người này, chợt ngơ ngẩn.

Đúng là trùng hợp, những người này không phải ai xa lạ, chính là Lý Vi Vi với Huy Tử gì đó mà anh đã gặp lúc chạng vạng hôm qua.

Tất nhiên, đây không phải lý do làm Trần Khiêm kinh ngạc, anh kinh ngạc vì cô phục vụ bị bắt.

Trông thế nào cũng thấy quen quen, nhìn kỹ hơn. Chẳng phải là bạn của anh đây sao.

Hách Lan Lan đúng không!

Là Hách Lan Lan!

Mí mắt Trần Khiêm hơi giật giật.

Hai người là bạn cùng lớp, lúc trước, khi Trân Khiêm còn là sinh viên nghèo, anh là một số sinh viên nghèo.

khó trong lớp làm một vài công việc linh tinh.

Điều kiện gia đình cô ấy cũng không tốt nhưng tính tình cực kỳ mạnh mẽ, thành tích cũng cực kỳ xuất sắc.

Lúc đó quan hệ giữa Trần Khiêm và cô ấy khá thân.

Sao lại là cô ấy.

Nhìn cô ấy, Trần Khiêm bước sang bên đó.

Mà giờ phút này không biết có phải đây là lần đầu tiên Lý Vi Vi được mặc quần áo đẹp như vậy hay không, làm quần áo của cô ta dơ, giống như sỉ nhục cô ta.

Càng ngày càng quá đáng.

Lúc trước là măng mỏ, túm áo.

Đến bây giờ còn muốn tát Hách Lan Lan một bạt tai.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn