Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm đã dến, kéo Hách Lan Lan ra nên cái tát này không trúng mặt cô ấy.

“Sao lại là cậu?”

Tất nhiên Lý Vi Vi cũng thấy Trần Khiêm.

Bên cạnh cô ta vẫn là đám người hôm qua.

Nhưng giờ phút này có thêm một chàng trai đeo mắt kính chưa từng thấy, đang đút tay vào túi, nhìn cảnh tượng trước mặt cười mỉa.

“Đủ rồi, đi chơi thì chơi đàng hoàng, đừng gây chuyện!”

Tất nhiên Trần Khiêm không có cảm giác gì với đám người này nên giờ phút này sắc mặt anh không hề hòa nhã.

“Trần Khiêm?”

Hách Lan Lan thì cực kỳ kinh ngạc, cảm giác cực kỳ khó thở.

Đã lâu rồi mình không nghe được tin tức của Trần Khiêm, chỉ biết Trân Khiêm là một cậu ấm rất lợi hại, sao lại là người các cô có thể với cơ chứ?

Nhưng thấy Trần Khiêm chợt xuất hiện trước mặt mình, Hách Lan Lan cực kỳ ngạc nhiên.

Sợ đến mức không dám lên tiếng.

“Mẹ nó! Đúng là khốn thật, cuối cùng sơn trang suối nước nóng này có còn là sơn trang đứng đầu Hoa Hạ hay không vậy, tôi thật sự nghi ngờ, nhân viên không có mắt thì thôi đi, bây giờ con mèo con chó gì cũng đến chỗ này được à? Chẳng lẽ tôi đang bị mù?”

Lý Vi Vi ngạc nhiên.

Đây là nơi tượng trưng cho thân phận một người nhưng người như Trần Khiêm lại vào đây được, điều này làm Lý Vi Vi cảm thấy đây là chuyện nhục nhã nhất.

“Đúng đó đúng đó, cậu ta vào bằng cách nào vậy?”

Hiển nhiên các cô gái còn lại cũng nghĩ như vậy.

“Anh Nghĩa, anh có thể nói với quản lý nơi này đuổi cậu ta ra ngoài không!”

Lý Vi Vi hỏi.

“Không thành vấn đề, nếu Vi Vi thấy chướng mắt thì anh chỉ cần nói một câu thôi!”

Chàng trai tên anh Nghĩa lấy điện thoại ra gật đầu nói.

Sau đó lấy điện thoại ra gọi thật.

“Ha ha, các người muốn đuổi tôi ra ngoài? Tôi có nghe nhầm không vậy?”

Trần Khiêm cười nhếch. “Cậu đợi đó đi, thăng hèn!”

Lý Vi Vi hung hăng nói.

Trong khi nói chuyện, anh Nghĩa đã gọi điện thoại xong, bất đắc dĩ nhìn Trần Khiêm và Hách Lan Lan.

“Trần Khiêm, ban nãy các cô ấy đụng trúng tớ làm tớ không cầm chắc khay!”

Hách Lan Lan sợ hãi, cô ấy sợ mình mất công việc này nên vội vàng giải thích với Trần Khiêm.

“Không sao, cho dù cậu có đập khay này lên mặt cô †a cũng sẽ không có chuyện gì xảy ral”

Trần Khiêm cười nói.

“Cái gì cái gì? Thăng nghèo này cậu bị điên à? Cậu dám đánh tôi?”

Lý Vi Vi lại phẫn nộ.

Mà không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi vội vã chạy ra.

“Cậu Trần!”

Người đàn ông trung niên chạy đổ mồ hôi đầm đìa. Thở hồng hộc.

Nhưng mới vừa chạy đến, ông ta đã cung kính gọi. Mà hôm qua Trần Khiêm chưa hề gặp người đàn ông trung niên này, hình như ông ta mới đến sơn trang, không biết đảm nhiệm chức vụ gì.

Nhưng anh vẫn đút tay vào túi nói: “Sơn trang không chào đón đám người này, đuổi họ ra cho tôi!”

Trần Khiêm vừa mở miệng làm đám người Lý Vi Vi ngơ ngác. Mẹ nó, cậu ta dám ra lệnh quản lý nơi này hả, không thể nào?

“Cậu Trần, chẳng phải cậu nói trưa nay cậu mới đến à? Sao lại sớm như vậy!”

Mà người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Khiêm rồi trực tiếp làm lơ, bước đến trước mặt anh Nghĩa kia, cung kính bắt tay nói.

“Vài người bạn của tôi sốt ruột, hơn nữa, sơn trang suối nước nóng rộng như vậy, đi dạo hết buổi trưa mới đến được đây!”

Trần Nghĩa cười lạnh lùng.

“Ha ha hat”

Mà lúc này, các cô gái đều phá lên cười.

“Ban nãy tôi sợ muốn chết!” Lý Vi Vi vỗ ngực mình, vừa võ vừa cười.

“Hả, sao cô lại sợ muốn chết?” Người đàn ông trung niên nghỉ ngơ hỏi.

“Ha ha ha, chẳng phải là vì thằng ngu này à. Quản lý Triệu, ông không nghe thằng ngu này nói gì à? Ông kêu Triệu, ông không nghe thằng ngu này nói gì à? Ông kêu cậu Trần, cậu ta tưởng ông gọi cậu ta nên bảo ông đuổi chúng tôi đi! Cười chết mất!”

Lý Vi Vi ôm bụng nói.

“Đúng đó, cậu nhìn cậu ta kìa, ra vẻ nữa, đúng là lạ thật đó!”

Mấy cô gái còn lại cũng cười nói.

“Đúng rồi, ban nấy tôi còn bưồn bực, mẹ nó ông đây gọi cậu Trần, thằng ranh này chen mồm làm gì?”

Quản lý Triệu lạnh lùng nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn