Thiên Mệnh Chí Tôn


Rõ ràng là con trai đại gia hàng đầu mà lại nhếch nhác đến vậy.

Nhìn mà tức!

Cảm giác này, thật sự rất vi diệu.

“Vậy anh đánh tôi xong phải để tôi đi!”

Trần Khiêm nói. Dương Hạ mà cậu ấy yêu nhất mới chia tay v‹ u ấy, bây giờ cậu ấy chỉ có một mình, hơn nữa người khác mắng cậu ấy, đánh cậu ấy, cậu ấy lấy gì để ngăn cản? Không, không có!

“Mẹ nói”

Trần Khiêm không thể tin nổi, không nói năng dong dài nữa, đập thẳng vào huyệt đạo Trân Khiêm làm cậu ấy ngất xu!

“Haiz, cậu sắp đổi đời rồi, nhưng mong cậu sau khi đổi đời đừng thảm hại như tôi, đàn ông thì phải ra dáng đàn ông!”

Trần Khiêm khiêng anh của quá khứ lên, cười gượng nói.

Tất nhiên anh muốn giấu Trần Khiêm này thật kỹ, sau đó xóa sạch đoạn ký ức này, mình sẽ xuất hiện với thân phận của cậu ấy.

Đương nhiên Trần Khiêm làm mọi việc rất suông sẻ. Nửa tiếng sau, Trần Khiêm mặc quần áo của mình, xuất hiện lại từ đầu, nhưng mà bao tời đã bị anh ném mất xác rồi.

Đi trên con đường sân trường cũ, Trần Khiêm thấy cực kỳ hoài niệm và khát khao.

Tất cả những thứ này tốt đẹp biết bao, nếu như có thể, anh nguyện mình không phải là con nhà giàu.

Thoáng chốc, Trân Khiêm đến quán trà sữa.

Tiệm trà sữa, là ký ức luôn khắc sâu trong đầu Trần Khiêm.

Lúc đó, anh quen Mộc Vũ ở quán trà sữa này, anh vẫn còn nhớ rất rõ bộ dạng đáng yêu của Mộc Vũ.

Trần Khiêm rung động.

Nghĩ đến việc hai người xa nhau lâu như vậy, gặp nhau ở chốn cũ, khó mà không đau lòng.

“Ông chủ, lấy một ly trà sữa!”

Ông chủ vẫn là ông chủ đó, Trần Khiêm giờ phút này nói.

“Có liền đây!”

Ông chủ đưa trà sữa một cách quen thuộc: “Cậu nhóc, tám tệ!”

“ừỪ”

Trần Khiêm theo bản năng lấy tờ tiền trong túi ra đưa cho ông chủ: “Không cần thối lại!”

Trần Khiêm nói.

Sau đó muốn rời đi.

“Mẹ nó! Cậu nhóc khoan đã! Mẹ nó còn không cần thối lại, trà sữa của tôi tám đồng một ly, cậu đưa tờ năm hào còn bảo tôi khỏi thối?”

Ông chủ nhìn Trần Khiêm như thăng ngốc. “Ừ thì.." Trần Khiêm nhìn sang, hình như là năm hào thật.

Anh quên mất bây giờ mình là Trần Khiêm sinh viên nghèo.

Nói thật lòng, đối với Trần Khiêm của bây giờ, khái niệm về tiền giấy đã cực kỳ mơ màng. Lúc trước anh tiêu tiền, đều là đơn vị hàng trăm triệu cho nên đúng là bây giờ không quen!

Mẹ nó, mình của bây giờ, trên người không xu dính túi, hình như tờ năm hào này là số tiền cuối cùng còn sót lại?

Trân Khiêm lúng túng.

Mà rất nhiều nam sinh nữ sinh mua trà sữa xung quanh đều che miệng cười Trần Khiêm.

Vẻ mặt của họ giống như đang nói: Thằng nghèo này cũng uống trà sữa nữa hả?

“Ôi giời, cậu nhóc cậu đừng nói với tôi tám đồng mà cậu cũng không có nhé?

Ông chủ kinh ngạc.

“Ừ... hình như tôi không có thật!"

Trân Khiêm lúng túng nói, sờ toàn bộ túi tiền cũng không thấy xu nào.

“Thế cậu đùa tôi đấy à? Một ly trà sữa chẳng là gì cả nhưng ban nãy cậu đưa tôi năm hào, còn bảo tôi khỏi thối. Cậu có ý gì thế? Không có tiền mà ra vẻ con nhà giàu. Không được, hôm nay mà không có tiền thì cậu đừng hòng đi, tôi sẽ báo với trường!”

Ông chủ trà sữa sốt ruột.

Trâần Khiêm cũng không biết làm thế nào.

Lúc đang bị người ta mắng.

Bỗng nhiên có một giọng nói điềm tĩnh khẽ vang lên sau tai Trần Khiêm.

“Ông chủ, chú đừng làm khó cậu ấy nữa, cháu sẽ trả tám đồng này giúp cậu ấy!”

Giọng nói này thánh thót như chim hoàng anh, trong âm sắc còn có hơi thở dịu dàng mềm mại.

Mà cũng chính câu này đã làm Trần Khiêm kinh hãi, trà sữa trong tay rơi xuống đất...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn